Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 97

Đường Điềm nắm chặt tay cầm của bình tưới nước, lễ phép đáp: “Chào buổi sáng.”

Anh đảo mắt nhìn quanh: “Mấy khóm hoa trong sân là do em trồng sao?”

Cô gật đầu: “Nhìn thấy hoa tâm trạng sẽ tốt hơn, dần dần lại trồng ngày càng nhiều.”

Đường Điềm cúi đầu ngắm hoa, mỗi lần ra chợ thấy bán hoa là cô không kiềm được lại muốn mua, chẳng thể dừng lại nổi.

Phó Hi nhìn cô nói: “Em chăm sóc tốt lắm.”

Đường Điềm không dám nhìn thẳng vào mắt anh, sợ anh sẽ nói muốn vào sân tham quan.

Phó Hi liền nói thẳng mục đích: “Tôi vừa gặp đã thích em, cho tôi cơ hội theo đuổi em đi.”

Bình tưới nước rơi bịch xuống đất, Đường Điềm vội vàng cúi xuống nhặt lên, quay lưng về phía anh để che giấu sự hoảng loạn trong lòng.

“Tôi… tôi có bạn trai rồi.”

Giọng Phó Hi nhẹ nhàng hơn: “Em không có bạn trai.”

Đường Điềm quả quyết nói: “Tôi có.” Cô đã nói có là có.

Vừa nói xong, cô nghe thấy tiếng cười bật ra từ phía sau bức tường, càng thêm hoảng hốt — anh… anh cười cái gì chứ?

“Đường Điềm, tôi đã điều tra rồi, em không có bạn trai. Nhưng mà…”

Đường Điềm không ngờ anh lại điều tra nhanh như vậy, nhưng anh chắc chắn sẽ không điều tra được những chuyện trước kia.

Cô chờ một lát mà không nghe thấy anh nói tiếp, đành cất tiếng hỏi: “Nhưng mà gì?”

Chỉ nghe anh nói giọng trầm thấp: “Bây giờ em có thể có.”

Làm sao Đường Điềm lại không hiểu ý anh muốn nói gì, vội từ chối: “Tôi tạm thời không muốn quen bạn trai.”

Phó Hi không vội vàng, cũng không cho cô cơ hội từ chối.

“Tôi sẽ theo đuổi đến khi nào em muốn quen thì thôi.”

Cô biết có nói nữa cũng vô ích, rõ ràng tính cách của anh sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Đường Điềm cầm bình tưới nước vội vã bước vào trong nhà, đóng cửa lại thật nhanh, chặn ánh nhìn và mọi liên hệ với anh.

Ký ức của anh đã bị xóa, vậy mà vẫn có thể… vừa gặp đã động lòng với cô.

Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn không hề có biểu hiện tương tự, chỉ có Phó Hi là khác biệt. Bảo sao mấy hôm trước gặp nhau, ánh mắt anh nhìn cô… có phần giống với ánh nhìn trước kia.

Lúc này, bên ngoài sân, Phó Hi cất giọng vọng vào: “Em tưới nốt mấy bông hoa còn lại đi, tưới xong tôi sẽ rời đi.”

Đường Điềm hé hé mở cánh cửa, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Tôi… tôi tưới xong rồi.”

Phó Hi thấy cô mở hé một khe cửa, vừa nói xong đã lập tức đóng lại, không khỏi bật cười — thật sự rất đáng yêu.

Từ hôm đó trở đi, Đường Điềm bắt đầu tránh né anh, chỉ cần nghe thấy có động tĩnh là cô lập tức chạy tọt vào nhà.

Mấy ngày sau đó, quả nhiên cô không chạm mặt Phó Hi thêm lần nào.

Trưa hôm ấy, Đường Điềm đang nấu nốt chút thức ăn còn lại trong bếp. Tủ lạnh đã trống trơn, ngày mai nhất định phải đi mua thêm, không thể trì hoãn nữa.

“Đinh đông, đinh đông”—chuông cửa sân nhỏ vang lên.

Cô không mở cửa ngay mà trước tiên nhìn ra ngoài qua cửa sổ. Người đang đứng ngoài cổng là em gái của ông chủ nhà nghỉ, Lâm Nhạc Kiều.

Đường Điềm lúc này mới đi ra mở cổng sân, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lâm Nhạc Kiều kéo tay cô: “Người đặt phòng hướng núi, có phải là nam ca sĩ từng hát rất hay hôm nọ không?”

Đường Điềm do dự gật đầu: “Là anh ấy.”

Cô ấy hỏi tiếp: “Hôm đó em thấy anh ấy trò chuyện với chị, mấy hôm nay em cũng thấy anh ấy hay chạy sang chỗ chị.”

Lúc nói chuyện, Lâm Nhạc Kiều còn đánh giá Đường Điềm mấy lần. Không trách được một người đàn ông ưu tú như vậy lại động lòng, thật sự rất khó tìm được ai vừa xinh đẹp vừa có khí chất và sạch sẽ như chị ấy.

Đường Điềm lúng túng không biết nên đáp lại thế nào, mở miệng ra lại không thốt nổi lời nào.

Lâm Nhạc Kiều nói: “Lúc chưa biết anh ấy là người nổi tiếng, em còn từng nghĩ đến chuyện theo đuổi anh ấy.”

Đường Điềm nghe xong càng không biết phải làm sao, may mà Lâm Nhạc Kiều chỉ nghĩ vậy thôi, chưa coi cô là tình địch.

Lâm Nhạc Kiều nhỏ giọng cổ vũ: “Chị Điềm, nắm lấy cơ hội đi, đàn ông ưu tú như vậy không dễ gặp đâu! Em đã tra thử rồi, anh ấy chưa từng có bạn gái, rất có thể vẫn còn… zin.”

Mặt Đường Điềm đỏ bừng, vội cắt lời: “Nhạc Kiều, em còn nhỏ, đừng nói mấy lời thế này.”

Lâm Nhạc Kiều không để tâm: “Em 21 tuổi rồi, đâu còn nhỏ nữa. Chị phải cố lên đấy, anh ấy vừa đẹp trai vừa có tiền, bây giờ còn gần như rút lui khỏi giới giải trí, em đoán nụ hôn đầu chắc còn chưa có.”

Cô càng nói càng hăng, bịt miệng lại cười như thể vừa phát hiện bí mật động trời nào đó.

Trong đầu Đường Điềm hiện lên ký ức về nụ hôn cháy bỏng kia… lập tức vội xua đi.

“Chuyện này chị sẽ suy nghĩ kỹ, em về trước đi.”

Lâm Nhạc Kiều gật đầu, trước khi đi còn không quên dặn: “Có tin tốt nhất định phải báo em biết đấy.”

Cô không có được một người đàn ông ưu tú, sạch sẽ như vậy, nhưng nếu chị Điềm có thể, thì cũng coi như là một chuyện tốt.

Đường Điềm vẫn tiếp tục tránh mặt Phó Hi, không hề mềm lòng vì những lời khích lệ của Lâm Nhạc Kiều.

Sáng hôm sau, cô đạp xe đi chợ.

Vừa đến cổng nhà nghỉ, thì Phó Hi cũng đạp xe đi cạnh cô.

Anh chào bằng giọng uể oải: “Chào buổi sáng.”

Đường Điềm im lặng không đáp, hy vọng anh tự biết mà rút lui. Nhưng dù cô đạp xe nhanh đến đâu cũng không thoát được anh, có lẽ vì xe của anh đắt hơn, cô đạp thì vất vả, còn anh thì trông thảnh thơi như không.

Vì an toàn, cô buộc phải giảm tốc độ.

Lúc này mặt trời buổi sáng đã chói chang, cô đạp nhanh anh theo nhanh, cô đi chậm anh theo chậm.

Đường Điềm đạp xe vào chỗ râm dừng lại, tức tối lườm anh mấy cái.

Phó Hi chẳng những không tức giận, còn nở nụ cười rạng rỡ: “Em còn định trốn nữa không?”

Cô thật sự đau đầu, quay xe đi luôn, chẳng buồn để ý đến anh.

Khi vào chợ, cô không ngờ độ “mặt dày” của Phó Hi còn hơn cả tường thành, hoàn toàn không có kẽ hở.

Cô vừa chọn xong một món, bỏ vào giỏ xe, định trả tiền thì anh đã trả trước một bước.

Bà chủ quầy mỉm cười nói: “Bạn trai cô đẹp trai thế? Hai người đúng là trời sinh một cặp.”

Gương mặt điển trai rạng rỡ của Phó Hi không giấu nổi niềm vui: “Mấy món này để tôi…”

Đường Điềm lập tức bịt miệng anh lại, quá hiểu tính anh, cô biết anh định nói gì tiếp theo.

“Xin lỗi, ý anh ấy là mấy món này anh ấy từng nếm qua rồi.”

Đường Điềm kéo anh đi xa khỏi quầy hàng đó rồi mới buông tay.

“Phó! Hi!”

Cô hạ giọng quát tên anh, đôi mắt sáng tròn to, nhưng chẳng có tí khí thế nào.

Phó Hi cười hì hì tiến sát lại gần: “Gọi thêm mấy lần nữa đi, anh thích nghe.”

Đường Điềm: “…”

Bình Luận (0)
Comment