Sau một lúc lâu, Đoạn Linh rời khỏi đôi môi đã ửng đỏ của Lâm Thính, chóp mũi vẫn còn chạm vào nàng.
Hắn mở bừng mắt.
Lâm Thính nhìn quanh: “Sao ta vẫn chưa tỉnh, vẫn còn trong mộng sao?” Bị hạ mê dược hôn mê thật sự rất thiếu cảm giác an toàn, nàng phải nhanh chóng tỉnh lại.
Đoạn Linh: “Ngươi muốn là mộng sao?”
Nàng ngồi thẳng dậy, tách ra khỏi hắn: “Không phải mộng, còn có thể là thật sao?”
Hắn ngước mắt: “Không phải mộng.”
Không phải mộng? Vậy chẳng phải còn hoang đường hơn cả mộng sao? Nghe vậy, Lâm Thính bò đến bên hồ nước, lại gần quan sát Đoạn Linh trong nước, đột nhiên tàn nhẫn nhéo hắn một cái: “Ngươi có đau không?”
“Tàm tạm.” So với những vết thương hắn đã chịu, chút này không đáng là gì.
Lâm Thính lại nhẹ nhàng véo mình một cái, có cảm giác. Mọi chuyện này đều là thật sao? Nhiệm vụ hoàn thành một cách khó hiểu, Đoạn Linh sau khi hoàn thành nhiệm vụ lại hôn nàng? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Hắn không phải đang phát bệnh sao? Lâm Thính không nghĩ ra, ánh mắt đầy hoang mang nhìn Đoạn Linh, thốt nhiên hỏi: “Vì sao ngươi hôn ta?”
Nàng cũng không ngây ngô đến mức cho rằng Đoạn Linh hôn nàng vì thích nàng. Cho dù quan hệ của bọn họ đã được hòa hoãn, không còn đấu đá đến ngươi chết ta sống như trong nguyên tác, nhưng không thể xóa nhòa sự thật rằng trước kia nàng cũng từng làm hắn bị thương. Đoạn Linh không trả thù nàng đã là tốt lắm rồi.
Thích nàng? Nực cười. Lâm Thính nhìn chằm chằm Đoạn Linh, nghi ngờ hắn vì phát bệnh mà trở nên hồ đồ rồi.
Đầu ngón tay Đoạn Linh khẽ động, hắn chăm chú nhìn nàng: “Xin lỗi, là vì bệnh của ta, nên đã hôn ngươi.” Lúc đó hắn cũng không rõ vì sao mình lại muốn hôn nàng. Đến khi phản ứng lại, cơ thể đã tiến lại gần nàng, không tự chủ được mà hôn lên.
Hôn Lâm Thính xong, tuy cơn khát được thuyên giảm, nhưng hắn lại càng muốn có nhiều hơn nữa. Đoạn Linh mất kiểm soát mà nghĩ về nàng, hôn nàng, cố gắng để cơn khát tan biến.
Sau đó, hắn hoàn toàn mất kiểm soát.
Hắn lại mất kiểm soát ngay trước mặt Lâm Thính, cho dù nàng không nhìn thấy cảnh tượng dưới nước, không biết tình hình, hiện tại cũng không phát giác. Nhưng đây là sự thật, cơn khát của hắn đã được xoa dịu, cơ thể đạt được sự sảng khoái chưa từng có.
Sau chuyện này, Đoạn Linh mới hiểu rõ vì sao mình lại muốn hôn nàng. Cơ thể hắn đã cảm nhận được từ trước, nàng có thể xoa dịu cơn khát của hắn, bất kể là hơi thở hay giọng nói của nàng... đều có thể.
Nghĩ đến đây, lồng ngực Đoạn Linh lại một lần nữa dấy lên cảm giác kỳ lạ đó.
Lần đầu tiên Đoạn Linh gặp phải một chuyện mà hắn trước sau đều không thể lý giải được: vì sao lại là Lâm Thính? Vì sao nàng có thể dễ dàng xoa dịu cơn khát của hắn?
Cạnh đó, một chiếc lá từ cây đại thụ rơi xuống mặt nước, khẽ khàng tạo nên một gợn sóng lăn tăn. Sóng nước đẩy chiếc lá đến đầu ngón tay Đoạn Linh đang buông lỏng bên mép hồ, khẽ chạm vào hắn, rồi lại muốn theo dòng nước trôi đi nơi khác. Hắn bèn đưa tay nắm lấy.
Đoạn Linh cầm chiếc lá, nắm càng lúc càng chặt, đôi mắt vẫn không rời Lâm Thính.
Lâm Thính nghe Đoạn Linh nói là do bệnh của hắn, bỗng như cởi được nút thắt trong lòng. Hắn muốn mượn chuyện hôn nàng để đánh lạc hướng sự chú ý, để chống lại cơn đau sao? Giống như trước đây hắn tự làm mình bị thương để áp chế “căn bệnh”?
Cái lý do này so với việc Đoạn Linh thích nàng đáng tin cậy hơn nhiều. Hơn nữa, Lâm Thính tận mắt nhìn thấy hắn đúng là có “bệnh”, sự suy yếu cũng là thật chứ không phải vô căn cứ. Chỉ là, rốt cuộc thì cơn bệnh của Đoạn Linh đau đớn đến mức nào, mà khiến hắn phải dùng đến cách hôn nàng để phân tán sự chú ý?
Ở hiện đại, Lâm Thính từng đọc qua những bài viết nói về việc dùng t*nh d*c để giảm đau, vì nó có thể thúc đẩy cơ thể thư giãn.
Đoạn Linh lấy hôn để giảm đau, xem như hiệu quả cũng tương tự. Cũng may mắn là hắn chỉ cần hôn là có thể giảm đau, nếu không thì... Lâm Thính nói ra suy đoán của mình: “Ngươi là muốn mượn việc hôn ta để đánh lạc hướng sự chú ý, chống lại cơn đau?”
Ngoài ra, cũng không có lý do nào khác. Hắn không thể cũng có một cái hệ thống giống như nàng được.
Đoạn Linh không trực tiếp trả lời: “Nhờ ngươi, ta đã khá hơn nhiều. Nhưng ngươi có thể về sơn động chờ ta trước được không? Ta sẽ trở lại sau.”
Lâm Thính thấy sắc mặt Đoạn Linh quả thật đã tốt hơn, còn vương thêm một chút ửng hồng khó tả. Nàng nghĩ chắc hắn sẽ không vì phát bệnh mà chết đuối trong hồ nước. Nàng miễn cưỡng đáp ứng: “Được, ta sẽ trở về, nhưng đừng có hạ mê dược ta nữa.”
Nàng nhất định phải tính sổ chuyện mê dược với Đoạn Linh! Lâm Thính nàng cũng là thù khá dai !