Lo lắng cho sự an nguy của hắn, sợ hắn phát bệnh rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên muốn ở lại bên hồ nước để trông chừng. Nhưng rồi lại bị hạ mê dược, hỏi sao nàng không tức giận cho được. Dù cho nỗi lo lắng của nàng không hẳn là thuần túy, bên trong có xen lẫn tâm tư muốn sống sót của chính mình, nhưng đó vẫn là lo lắng thật lòng.
Nàng không so đo chuyện Đoạn Linh mượn thân nàng để phân tán sự chú ý, làm dịu cơn đau khi phát bệnh. Dù sao thì nàng cũng từng "cưỡng hôn" hắn để hoàn thành nhiệm vụ, coi như là huề nhau. Nhưng chuyện hạ mê dược thì nhất định phải tính toán cho rõ.
Hạ mê dược mà lại là mê dược của chính nàng!
Lẽ ra phải nói sớm là hôn môi có thể giải quyết được rồi chẳng phải hay sao, mắc gì phải kéo dài lâu đến vậy? Nàng đâu phải loại người không biết nghĩ đến đại cục. Lâm Thính ấm ức lẩm bẩm trong lòng, nàng chẳng thèm quay đầu lại mà cắm đầu chạy về sơn động, nhóm lửa lại.
Ngồi suy nghĩ một lúc, Lâm Thính vẫn còn một chuyện chưa thông suốt. Lúc ở hồ nước, nàng có làm "cảnh tượng dụ dỗ" gì với Đoạn Linh đâu, vậy mà nhiệm vụ lại thành công? Có khi nào Đoạn Linh cho rằng nàng cố tình chạy đến hồ nước tìm hắn, là có ý đồ bất chính, muốn nhân cơ hội làm gì hắn không nhỉ?
Có khả năng lắm.
Với "vết xe đổ" nàng từng "cưỡng hôn" Đoạn Linh ở Nam Sơn Các, thì chuyện hắn nghĩ như vậy cũng không có gì lạ. Lâm Thính cảm thấy oan ức vô cùng, nhưng chẳng biết giải thích thế nào. Thôi thì đáng mừng là nhiệm vụ đã hoàn thành.
Hoàn thành nhiệm vụ một cách... may mắn.
Khỏi cần phải đau đầu rụng tóc nữa.
Lâm Thính chưa vui vẻ được bao lâu thì đã nghĩ đến tích phân. Nàng còn thiếu mười điểm nữa mới "mở khóa đại lễ bao", chắc chắn trước khi gom đủ sẽ còn có thêm nhiệm vụ mới.
Nhiệm vụ tiếp theo sẽ là gì đây? Liệu có còn liên quan đến Đoạn Linh nữa không? Trong nguyên tác có biết bao cốt truyện phụ của nữ phụ, nhưng không phải cái nào cũng cần phải trải qua. Lâm Thính không tài nào đoán được nhiệm vụ kế tiếp là gì.
Thôi thì "giặc đến nhà thì đánh, nước lên thì dâng nền".
Nàng cảm thấy mình đã bị từng nhiệm vụ rèn luyện thành một "người chơi" chính hiệu.
Một khắc sau, Đoạn Linh đã trở về.
Lâm Thính dịch người, nhường cho Đoạn Linh một chỗ ngồi gần đống lửa. Hắn ngâm nước lâu như vậy, giờ mới lên bờ, y phục chắc chắn còn ẩm ướt. Vừa rồi lại mới phát bệnh xong, cần phải hong khô y phục thật nhanh, kẻo bệnh cũ chưa dứt, bệnh mới đã lại đến, đến lúc đó thì chẳng thể xuống núi nổi.
"Nhờ" có viên mê dược kia, Lâm Thính đã ngủ một giấc no say, giờ tinh thần khỏe khoắn hơn hẳn, có thể đường hoàng "tính sổ" với Đoạn Linh: "Đoạn đại nhân, ngươi..."
Đoạn Linh ngước nhìn nàng, lời nói chậm rãi: "Chuyện hạ mê dược quả thực là bất đắc dĩ. Như Lâm thất cô nương đã nói, khi ấy ta không muốn để ai thấy bộ dạng phát bệnh của ta, mà nàng lại không chịu rời đi, nên ta đành phải dùng hạ sách."
Lâm Thính bỗng chốc đứng phắt dậy: "Ý của lời này là, ta bị hạ mê dược là lỗi của ta sao?"
"Không phải."
Vệt ửng hồng trên mặt Đoạn Linh vẫn chưa tan đi hẳn: "Là lỗi của ta. Mong nàng thứ lỗi."
Lâm Thính nghẹn lời, hắn lại xin lỗi. Thế thì nàng biết phải nổi giận thế nào đây? Nàng bỗng nhớ ra Đoạn Linh là một Cẩm Y Vệ giết người không chớp mắt, hiện tại cả hai lại đang ở trên núi hoang. Muôn vàn lời muốn nói cuối cùng chỉ hóa thành một câu nói nhẹ bẫng: "Lời ngươi nói cũng không phải không có lý."
Thôi, nàng không chấp nhặt với hắn nữa.
Ngồi dưới đất, Đoạn Linh ngẩng mặt lên nhìn Lâm Thính đang đứng. Đường nét mỹ nhân tiêm và hầu kết của hắn dưới ánh lửa bập bùng trở nên rõ ràng. Cằm hắn nghiêng nghiêng, từ một góc độ nào đó trông như tư thế khuất phục.
Nàng cũng rũ mi nhìn xuống hắn, nhưng lại bị ánh mắt của hắn làm cho bối rối. Một tên Cẩm Y Vệ lại có dung mạo đẹp đẽ đến thế để làm gì chứ? Có phải là để khiến người ta buông lỏng cảnh giác khi hỏi cung hay giết người không?
Đoạn Linh nhặt một cành cây lên: "Khi nãy ở hồ nước, ta hôn nàng, nàng..."
Lâm Thính theo bản năng mím nhẹ đôi môi vừa bị hắn hôn: "Không có gì. Ta biết ngươi không cố ý, ta cũng sẽ không nói cho người khác biết."
Hắn vẫn nhìn nàng không rời.
Lâm Thính đành phải dời mắt đi, chỉ về phía sơn động nhỏ: "Bây giờ đã là quá nửa đêm, đến phiên ta canh gác. Nếu ngươi đã hong khô y phục rồi thì vào trong nghỉ ngơi đi. Trời sáng, ta sẽ đánh thức ngươi."
Đoạn Linh thu lại ánh mắt, bẻ gãy cành cây trong tay: "Vậy thì làm phiền Lâm thất cô nương."
Hắn đi vào trong sơn động nơi nàng vừa ngủ.
Lâm Thính nhìn ra ngoài động một cái, rồi thêm củi vào đống lửa, sưởi ấm và chờ trời sáng.
Khoảng thời gian sau nửa đêm trôi qua khá nhanh. Lâm Thính cảm giác chỉ mới đợi một chút mà trời đã hửng sáng. Nàng dập tắt đống lửa đã cháy gần hết đêm, định bụng gọi Đoạn Linh dậy để cùng xuống núi. Nhưng nàng còn chưa kịp cất lời thì hắn đã vén đám dây leo trước cửa động, bước ra.
Nàng vươn vai một cái, rồi nhìn về phía tay của Đoạn Linh: "Vết thương của ngươi không chuyển biến xấu đi?"
"Không." Đoạn Linh từ nhỏ đã từng bị dùng làm vật thử thuốc, nên bách độc bất xâm, năng lực tự lành cũng mạnh hơn người thường. Nếu người khác bị thương phải mất cả tháng mới lành, thì hắn chỉ cần vài ngày.