Lâm Thính nhìn cũng thấy vết thương không xấu đi, nàng cất bước ra ngoài: "Vậy chúng ta xuống núi thôi."
Đoạn Linh bước đi ở phía sau nàng.
Ban ngày không còn sương mù hay chướng khí, đường xuống núi thuận lợi vô cùng. Gần đến chân núi, họ gặp một toán Cẩm Y Vệ đang đến tìm Đoạn Linh.
Đại Yến vốn có dân phong cởi mở, Lâm Thính lại là vì cứu người mà lên núi, nên sẽ không có ai nói ra nói vào. Hơn nữa, những người này đều là Cẩm Y Vệ, miệng kín hơn hũ nút, tuyệt đối sẽ không truyền chuyện ra ngoài.
Lâm Thính biết Đào Chu lúc này chắc chắn đang lo lắng cho mình lắm, nên nàng thúc ngựa không ngừng chạy về thành.
Về đến Lâm gia, Lâm Thính đi thẳng đến Thính Linh viện bằng cửa nách hẻo lánh. Đào Chu thấy nàng về thì vội hỏi có gặp chuyện gì không, sao lại theo những kẻ áo đen suốt cả đêm.
Lâm Thính không nói thật, chỉ kể là những kẻ bắt Đoạn Linh là sơn tặc, và nàng đã cứu hắn ra.
"Sơn tặc?" Đào Chu và phu xe đều không biết võ, thính lực cũng không bằng nàng. Ngày hôm qua họ không nghe được cuộc đối thoại giữa đám áo đen và Đoạn Linh, cũng không nghe thấy hai chữ "Lương Vương". "Sơn tặc bắt Đoạn đại nhân sao?"
Lâm Thính giải thích: "Không sai. Đoạn Linh hôm qua không mặc phi ngư phục, bọn chúng không biết hắn là Cẩm Y Vệ, thấy y phục hắn giống quý công tử nên muốn bắt đi, để đòi tiền chuộc từ người nhà."
Vùng núi ngoại thành kinh đô thường xuyên có sơn tặc qua lại, chuyện này người sống trong kinh thành đều biết.
Việc quan phủ không tiêu diệt sơn tặc, mặc kệ là bởi vì núi cao hiểm trở, dễ thủ khó công, hơn nữa đám sơn tặc nhỏ nhoi không đe dọa được triều đình, nên không cần thiết phải tốn nhiều nhân lực, vật lực, tài lực để đối phó.
Đào Chu nghiêm túc nghe: "Nhưng Đoạn đại nhân biết võ công, vì sao lúc đó không phản kháng?"
Lâm Thính tiếp tục lấp l**m: "Bọn chúng đã dùng nhuyễn cốt tán, nên hắn mới không phản kháng được." Nếu mà để Đào Chu biết kẻ chủ mưu là Lương Vương, mà Lương Vương đã chết, thì nàng ấy chắc chắn sẽ sợ mất mật.
"Thì ra là vậy." Đào Chu đã hiểu ra, "Thế Đoạn đại nhân hiện giờ có khỏe không?"
"Hắn bị thương một chút, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Ngươi chưa kể cho nương biết chuyện tối qua chứ?" Lâm Thính một mạch chạy về nên khát khô cả cổ, nàng bước nhanh vào phòng châm trà uống.
Đào Chu đi theo nàng vào trong: "Nô tỳ biết ngài không muốn phu nhân lo lắng, nên chưa nói với phu nhân. Nô tỳ cũng đã dặn dò Trần thúc không được nói bừa."
"Ngươi làm tốt lắm."
Đào Chu nghe lời khen, nhưng chẳng thấy vui vẻ chút nào, nàng cứ ấp úng mãi: "Ngài... Ngài có phải là trong lúc tìm cách trả thù Đoạn đại nhân thì đã thích hắn rồi không?" Trong các câu chuyện, cũng có loại tình tiết này, trả thù rồi yêu luôn kẻ thù, thậm chí cam tâm đánh cược cả tính mạng.
Lâm Thính đang uống nước thì phun ra hết: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Đào Chu lúng túng: "Hôm qua ngài vì Đoạn đại nhân mà không tiếc đánh ngất nô tỳ, để đuổi theo đám người áo đen kia. Nô tỳ chưa từng thấy ngài quan tâm đến sống chết của người ngoài như vậy."
Lâm Thính đỡ trán: "Ta quan tâm đến sống chết của Đoạn Linh đúng là không sai, nhưng ta không thích hắn."
"Thật ư?"
"Gạt ngươi thì ta sẽ không bao giờ phát tài được nữa."
Đào Chu lập tức tin lời thề này, vì nó đối với thất cô nương mà nói là một lời thề độc nhất: "Nô tỳ tin ngài. Thất cô nương, ngài không thích Đoạn đại nhân."
Thất cô nương cứu Đoạn đại nhân như vậy là vì nàng biết mình có đủ năng lực để cứu người, muốn cho hắn hoàn toàn khuynh tâm vào nàng, có thể nói là dụng tâm lương khổ. Đào Chu đã hiểu ra.
Chiêu này quá cao tay, dù nàng ấy có muốn học cũng không làm được, nên chẳng cần ghi nhớ làm gì.
Lâm Thính không có thuật đọc tâm, nên không biết Đào Chu đang tính toán gì trong lòng, nàng đặt chén trà xuống: "Tối qua ngươi giấu nương ta thế nào?"
Đào Chu lấy khăn mặt cho nàng: "Tối qua phu nhân không đến tìm ngài, cũng không phái người đến hỏi vì sao ngài không đến thỉnh an, chắc là đã nghỉ ngơi sớm rồi. Giờ ngài có cần đi gặp phu nhân không?"
"Không cần, ta muốn tắm rửa rồi ngủ một giấc. Ngươi đi gọi người chuẩn bị nước đi."
"Vâng."
Trong lúc tắm rửa, Lâm Thính hỏi Đào Chu, dạo gần đây Lâm Tam gia có đến sân của Lý Kinh Thu không.
Đào Chu ậm ừ đáp: "Kể từ ngày ngài cho Lâm tam gia vay ba ngàn lượng, hắn đã không đến sân phu nhân nữa. Hắn tức giận vì ngài cho hắn vay tiền mà còn bắt viết chứng từ, cảm thấy ngài không xem hắn là phụ thân."
"Hừ, tức giận thì cứ tức đi. Ta thật sự chưa từng xem hắn là phụ thân." Lâm Tam gia đối với nàng lúc nào cũng vừa đánh vừa mắng, Lâm Thính làm sao có thể xem hắn là phụ thân được.
Đào Chu nói một cách yếu ớt: "Tam gia quả thật không xứng làm phụ thân của thất cô nương."
"Từ tối qua đến giờ, ngoài cửa viện phía đông có ai thả đèn Khổng Minh không?" Lâm Thính dù ở Lâm gia cũng không thể lúc nào cũng trông chừng ngoài cửa viện được, nên đã dặn dò người làm trong viện để ý xem có đèn Khổng Minh không.
Đào Chu lắc đầu: "Không có."