Chu Dữ Hành quả nhiên giữ lời, ngày nào cũng đến gặp tôi.
Thật ra tôi đã mất ngủ rất lâu rồi, hắn đến, mặt dày nằm cùng giường với tôi, trái lại lại khiến tôi cảm thấy an tâm dễ ngủ hơn.
Hễ có cơ hội là hắn lại hôn tôi, rồi nói rằng cơ thể tôi đang nói rằng tôi yêu hắn.
Tôi hỏi hắn:
“Vậy chúng ta hiện tại là gì? Ngoại tình sao?”
Chu Dữ Hành vội vàng giải thích:
“Ta với Phương Dật Du chẳng có gì cả! Người ta nhận định là chính thất, từ đầu đến cuối chỉ có mình nàng!”
Hắn nói quá đỗi chân thành, tôi chẳng tìm thấy được lý do gì để cho rằng hắn đang nói dối.
Nhưng tình tiết này phát triển cũng quá vô lý rồi.
Tôi ôm trán:
“Ý chàng là… trong lòng chàng có ta, chứ không phải cô Phương?”
Hắn cười khổ:
“Ta tưởng mình thể hiện rõ lắm rồi chứ.”
Thì ra trong thế giới này, nam chính cũng không nhất định thuộc về nữ chính?
Tôi không kìm được đưa tay vuốt mặt hắn:
“Vậy chàng nói xem, vì sao lại là ta?”
“Không biết nàng còn nhớ không, lúc mới cưới không bao lâu, tin đồn ta có bệnh lan khắp kinh thành, ta cố ý đến kỹ viện uống rượu, còn bảo A Hoan về nói lại với nàng, nhưng nàng không chút phản ứng.”
Hắn nắm lấy tay tôi,
“Lúc đó, ta ở kỹ viện cứu được Phương Dật Du đang bị làm nhục, lại bị trúng xuân dược. Khi còn chút tỉnh táo, ta cưỡi ngựa suốt đêm về nhà. Ta nghĩ, cách tốt nhất để dập tin đồn, là để nguồn tin tự biết rõ thực hư.”
Quả nhiên là… cố tình gây sự với tôi.
“Bên ngoài đồn nàng yêu ta, nhưng đêm đó nàng cố tìm cớ đẩy ta ra, ta tức giận nên mới ép buộc nàng...”
Hắn nhắm mắt lại, giọng mang theo áy náy,
“Lúc nàng dưới thân ta rơi lệ, ta vừa đau lòng vừa ghen tị, rốt cuộc là ai hơn ta, khiến nàng mãi không thể quên?”
Tôi mím môi, thực ra… chẳng có ai cả.
“Về sau, nàng nấu thuốc tránh thai, ta rất giận, tại sao con của Chu Dữ Hành ta lại không xứng được tồn tại trên đời?
Nàng đã gả cho ta, tại sao còn nghĩ về người khác? Ta càng nghĩ càng không cam tâm.”
“Nhưng ta thật sự đang điều tra nhà nàng, cưới nàng đúng là có mục đích, tội buôn muối lậu cũng không thể dung tha.
Ta đã nghĩ đến ngàn vạn cách nàng sẽ đánh ta, hận ta, chỉ cần nàng còn ở bên ta là được…
Nhưng nàng lại nói, cố ý làm hỏng đứa con, không muốn ở cùng kẻ thù…”
Giọng hắn càng nói càng run, giống như thật sự rất buồn.
Tôi nắm lấy tay hắn:
“Đừng nói nữa.”
“Cho nên A Ý…”
Hắn thăm dò hỏi tôi:
“Có phải nàng… thích người khác?”
Tôi trầm mặc chốc lát:
“Chàng chắc là muốn biết không?”
Hắn suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu:
“Thôi, vẫn là không biết thì hơn.”
Tôi kéo chăn trùm đầu hắn lại, cười nhẹ:
“Ngủ đi.”