Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dạo gần đây tôi luôn cảm thấy có người theo dõi mình.
Lúc đi chợ thì có, lúc đi chơi xuân cũng có, kể cả lúc tụ tập uống trà với mấy cô bạn cũng cảm giác có ánh mắt nào đó bám riết sau lưng.
……Thật sự muốn ép tôi phải thuê người về giả l.à.m t.ì.n.h lang mới chịu à.
Dư Huy giúp tôi tìm được một vị hiệp khách giang hồ xưa nay chưa từng xuất hiện ở kinh thành, đưa về nhà, kể sơ qua tình hình,
giấu đi chuyện đứa bé, hy vọng huynh ấy có thể ở lại nhà tôi mấy ngày, cùng tôi ra ngoài lộ mặt.
Vị công tử Đoạn Hành này cũng rất sảng khoái đồng ý, lại vô cùng phối hợp.
Chỉ là tôi không ngờ rằng, đêm hôm tiễn công tử Đoạn về, tôi lại bị một người sờ bụng mà tỉnh giấc.
Chu đại nhân Chu Dữ Hành, vậy mà cũng có ngày tự tiện xông vào nhà dân.
Tôi mở mắt nhìn thấy hắn, giật nảy mình, vội lùi vào góc giường:
“Chu Dữ Hành, chàng muốn làm gì?”
Khuôn mặt hắn hiện rõ niềm vui mà tôi đã lâu không thấy:
“Nàng không sảy thai, nàng chỉ gạt ta, đúng không?”
Chẳng lẽ hắn đã biết điều gì rồi?
Tôi cắn răng, cứng đầu nói dối:
“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi tái giá rồi, đây là đứa con của người khác, tôi…”
Lời còn chưa dứt, hắn đã dùng miệng chặn lại.
Môi lưỡi hắn khéo léo tách mở hàm răng tôi, hương vị và hơi thở ấy quá đỗi quen thuộc, khiến tôi có chút lưu luyến, trong khoảnh khắc mất đi sự tự chủ.
Nụ hôn đó kéo dài rất lâu, cho đến khi tôi cảm thấy không khí cũng trở nên loãng đi, hắn mới chịu dừng lại, tựa đầu lên vai tôi, nhẹ nhàng thổi khí bên tai:
“A Ý, cơ thể sẽ không nói dối đâu.”
Tôi thở dài, đầu hàng hắn:
“Chàng phát hiện từ khi nào vậy?”
Hắn mỉm cười:
“Đoạn Hành là mưu sĩ ta cài vào.”
...Tôi thật sự muốn chôn sống Dư Huy.
Chu Dữ Hành xoa bụng tôi, giọng dịu dàng pha chút khẩn cầu:
“A Ý, theo ta về nhà được không? Đừng giận nữa…”
Tôi mềm lòng một chút, nhưng vẫn cứng rắn lắc đầu.
“Tại sao?” Hắn lộ vẻ tổn thương,
“A Ý, mấy tháng nay ta sống rất khổ sở…”
Tôi hất tay hắn ra, lạnh nhạt nói:
“Chàng tưởng ta sống vui vẻ lắm sao? Trong cái chuỗi phân tầng sĩ – nông – công – thương, nhà họ Dư chúng ta từ quyền quý rơi xuống làm tiểu thương đầu đường xó chợ, thê thảm thế này, đều là nhờ phúc của chàng ban cho!”
Tôi không ngừng tự nhủ: khiến hắn c.h.ế.t tâm, để hắn rời đi, mới là kết cục tốt nhất cho cả hai.
Ánh sáng trong mắt hắn dần tắt, nhẹ nhàng nói:
“Quả nhiên nàng rất hận ta,” rồi đứng dậy.
Nhưng khoảnh khắc sau, hắn như chợt nghĩ thông điều gì:
“Nàng không muốn về cùng ta, vậy ta sẽ đến gặp nàng mỗi ngày. Nàng mang cốt nhục của ta, ta tuyệt đối không thể bỏ mặc.”
…Một chuỗi dấu chấm lửng lơ lửng trên đầu tôi.
Hóa ra từ nãy giờ tôi nói bao nhiêu lời, hắn chẳng nghe lọt tai chữ nào hết đúng không?