Xuyên Thành Nữ Phụ - Tựu Tưởng Hoán Cá Danh Tự

Chương 9

Tôi đỡ bụng đi vào quán, A Hoan rõ ràng bị sốc.

Chu Dữ Hành trừng mắt nhìn chằm chằm vào bụng tôi, tôi hành lễ với hắn, được hắn đỡ lấy, giọng hắn khẽ run:

“A Ý……”

Hôm nay Phương Dật Du không đến, trách nào hắn lại động tay với người nhà tôi.

Trước khi rời khỏi, tôi từng nhờ vả Phương Dật Du một việc cuối cùng,

chính là cố gắng hết sức để khiến nhà họ Dư tránh xa tầm mắt của Chu Dữ Hành, giảm thiểu va chạm đến mức thấp nhất.

Từ trước đến nay nàng làm rất tốt.

“Đại nhân quang lâm hàn xá, là vinh hạnh của chúng tôi.

Ca ca tôi tính khí cứng đầu, vô tình xúc phạm đến đại nhân, dân phụ thay mặt xin lỗi.”

Tôi lại hành lễ một lần nữa, tránh khỏi tay hắn đang đỡ mình,

“Hôm nay coi như miễn phí bữa này để tạ lỗi, nhưng dân phụ cũng xin cầu xin đại nhân một điều.

Tiệm nhỏ làm ăn khó khăn, mong đại nhân nếu có thể chiếu cố thì hãy âm thầm mà đến, không cần phiền hà dọn quán thế này, cũng khiến tiệm nhỏ lụn bại.”

Chu Dữ Hành dường như chỉ nghe thấy hai chữ trong đó, ánh mắt không thể tin nổi:

“Ngươi… tái giá rồi?”

“Đương nhiên.” Tôi gắng gượng nở một nụ cười,

“Đứa bé cũng là của chàng ấy, mong đại nhân đừng suy nghĩ nhiều, người trước đã không còn nữa rồi.”

Những người biết rõ chuyện trong quán đều không khỏi lộ ra vẻ mặt bi thương.

“Tốt… rất tốt.” Chu Dữ Hành gần như nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ ấy,

“Vậy ta chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!”

Hắn hất tay áo bỏ đi, thị vệ rút kiếm về, đi theo hắn rời khỏi quán lẩu.

Tôi hít một hơi thật sâu, hai chân như nhũn ra, suýt nữa thì ngã xuống.

Dư Xán vội vàng đi mời đại phu đến xem, đại phu nói tôi do ít vận động, khiến thai lệch vị trí, lại thêm kinh sợ, suy nghĩ nhiều,

cần ra ngoài vận động nhiều hơn, lúc sinh nở sẽ dễ dàng hơn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, náo loạn một trận thế này cũng coi như họa phúc đan xen, ít ra sau này không cần phải trốn mãi trong nhà nữa.

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là, Chu Dữ Hành lại sai người mang rất nhiều thuốc bổ đến.

Tôi lo hắn biết được điều gì, liền nhờ Phương Dật Du dò hỏi, nàng nói gần đây hắn đã xin nghỉ với triều đình, ngày nào cũng uống rượu say mèm, dáng vẻ vô cùng đau khổ.

Cuối thư, Phương Dật Du lần đầu tiên cầu xin tôi,

có thể đừng làm hắn tổn thương nữa không.

Tôi cầm thư, không biết nên cười hay nên khóc.

Tôi, Dư Ý, một nữ phụ pháo hôi, lấy đức gì mà khiến nam chính đau lòng đến vậy.

Còn nàng – Phương Dật Du – người có hào quang nữ chính, sao lại không tự nhìn lại chính mình chứ!

Có biết không! Khi tác giả đặt tên, cũng chỉ đảo hai chữ cuối trong tên của nàng để đặt bừa cho nữ phụ thôi đó!

Không thể ngẩng đầu lên một chút sao!

Bình Luận (0)
Comment