A Hoan liên tục mang đến những tin tức mới nhất cho tôi.
Chu Dữ Hành phong Phương Dật Du làm chính thất,
Chu Dữ Hành lại nạp thêm một tiểu thiếp,
Chu Dữ Hành cùng Phương Dật Du đến phía nam thành bố thí cháo, hành thiện, cầu con…
Thấy không, không có đứa bé của tôi, hắn vẫn sẽ có đứa bé khác.
Chỉ là trong lòng tôi thật sự nghẹn đến khó chịu.
Đợi khi thai nhi đã ổn định, Dư Huy đề nghị chúng tôi mở một quán trà trong thành, ít nhất có thể kiếm chút tiền, không đến mức ăn núi lở núi.
Tôi tính toán lại, tiền đủ để thuê một mặt bằng, nhưng chuyện thuê đầu bếp thì hơi đau đầu.
Quán trà mà đồ ăn dở, không đặc sắc thì sẽ không có khách.
Tôi đi khảo sát một vòng, phát hiện các quán trà ở kinh thành hầu hết đều thiên về món xào,
lẩu thì dường như vẫn chưa xuất hiện.
Mùa đông sắp tới, nếu mở một quán lẩu, biết đâu lại hái ra tiền.
Quán lẩu nhà họ Dư, chính thức ra đời.
Tuy kỹ thuật thời nay chưa thể tạo ra thịt bò thái lát, nhưng đồ ăn nóng hổi cay nồng vẫn rất hấp dẫn, nhanh chóng thu hút được một lượng lớn khách quen.
Quả nhiên, trên đời này không ai có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của lẩu.
Ngay cả Chu Dữ Hành cũng không ngoại lệ.
Hắn dẫn theo Phương Dật Du đến quán chúng tôi, thị vệ mang đao theo, bắt chúng tôi dọn quán.
Dư Huy bị một lưỡi đao sáng loáng dí sát cổ, đành rơi nước mắt mà đuổi hết khách đi.
Tôi không có mặt ở quán, là A Hoan kể lại cho tôi một cách sinh động đầy cảm xúc.
Bọn họ đến liền mấy ngày, ngày nào cũng dọn quán, tôi không lo chuyện không kiếm được tiền, chỉ là… chẳng lẽ họ không bị tiêu chảy à…
Nhưng Dư Huy nhịn không nổi nữa, lập tức tranh cãi với Chu Dữ Hành, ý đại khái là hắn ngày nào cũng lù lù kéo người đến, chẳng phải là không để chúng tôi làm ăn hay sao?
Một đống đao lập tức lại dí vào cổ hắn,
A Hoan quỳ xuống van xin Chu Dữ Hành tha cho anh ấy,
em gái nhỏ Dư Xán đang chuẩn bị nguyên liệu trong bếp thấy vậy, vội chạy về báo cho tôi đến cứu viện.
Dư Xán nói:
“Dù gì hai người cũng từng là vợ chồng, chị lại đang mang thai con của hắn, xin hắn tha cho đại ca, chắc không khó đâu.”
Tôi cười khổ:
“Tôi mà đến, e rằng còn phản tác dụng hơn…”
Dư Xán mặc kệ, cứ như đẩy vịt lên thớt, ép tôi ra quán lẩu.
Bên kia A Hoan vẫn đang khóc lóc cầu xin,
Dư Huy thì mang dáng vẻ thà c.h.ế.t không khuất phục, bị mười mấy thanh đao kề quanh cổ, mà vẫn giữ được bình tĩnh không tưởng.