Cuối cùng, Chu Dữ Hành lấy công trạng ấy để xin chỉ từ quan, cùng nữ chính lui về nơi rừng sâu núi thẳm sống cuộc đời ẩn dật.
Hiện tại đại boss còn chưa lộ mặt, hắn sao có thể cứ thế mà bỏ đi?
Tôi vốn tưởng hoàng thượng chỉ sẽ sai vài người đến đuổi theo tượng trưng, khuyên nhủ vài câu là thôi.
Không ngờ rằng, mới chỉ dừng lại ở một quán trọ nhỏ cách thành hai mươi dặm để nghỉ chân một đêm,
chỗ đó đã bị hơn trăm binh lính vây kín.
……Hoàn toàn là trận thế đuổi bắt phản tặc.
Trương công công – người lần trước đến tuyên chỉ – đích thân đến mời.
Chu Dữ Hành quấn chặt tôi trong chăn, đặt tôi nằm thoải mái trong xe ngựa, để tôi nghe hắn đối thoại bên ngoài.
“Chu đại nhân.” Giọng nói có phần âm nhu vang lên đầy cung kính,
“Lão nô phụng mệnh hoàng thượng đến mời ngài hồi kinh. Với tình hình triều cục hiện giờ, sao có thể thiếu Chu đại nhân được, ngài nói xem có đúng không?”
Trong lòng tôi thầm cười lạnh.
Tên Trương công công này đúng là giỏi đ.â.m thọc vừa vuốt vừa giết.
Chu Dữ Hành cũng tỏ rõ lập trường:
“Hôm qua dân phụ đã xin từ quan với thánh thượng, không có lý nào lại quay về.”
“Chu đại nhân nói vậy là sai rồi.” Trương công công vội vàng giải thích,
“Triều thần từ quan đều phải được thánh thượng chuẩn y, ngài nói đi là đi, nếu khiến long nhan tức giận, e là sẽ liên lụy kẻ vô tội.”
Vừa nghe câu đó, tôi lập tức ngồi bật dậy.
Chẳng lẽ muốn ra tay với người nhà tôi thật à?!
Ngoài xe, giọng nói âm nhu vẫn đều đều vang lên:
“Con gái Chu đại nhân vừa chào đời, mẹ ruột lại không ở bên chăm sóc. Hoàng thượng lòng dạ nhân từ, đã đón tiểu thư vào cung, dưỡng như công chúa.”
Nghe thì đúng là ân điển vô song, nhưng tôi cắn răng đến mức suýt vỡ cả hàm.
Thật quá hèn hạ!
“Vậy vi thần xin thay mặt tạ ơn hoàng thượng.”
Chu Dữ Hành gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ,
“Xin công công chuyển lời lại với hoàng thượng, nội nhân thân thể suy yếu sau sinh, lại nhớ con đến nôn nóng.
Vi thần muốn xin nghỉ vài ngày, chăm sóc tốt cho hai mẹ con rồi mới hồi triều tận trung báo quốc.”
Trương công công cười gượng vài tiếng:
“Chu đại nhân nguyện hồi kinh là điều tốt, nghỉ mấy ngày hoàng thượng tất sẽ không ngăn cản.
Chỉ là hoàng thượng rất mực yêu thích tiểu thư, đêm qua đón vào cung đã lập tức hạ chỉ phong làm An Bình Quận chúa,
lại còn định sẵn hôn sự với Thất hoàng tử, quả thật là vô cùng coi trọng.”
Tôi từng có dịp nhìn thấy Thất hoàng tử khi hắn còn bọc tã, có thể do còn nhỏ chưa phát triển hết,
nhưng quả thực là… xấu lạ.
Lúc này, tôi thật sự có suy nghĩ muốn g.i.ế.c người.
Cái gì mà “coi trọng”? Rõ ràng là bắt cóc với nhốt người thì có!
Chu Dữ Hành đương nhiên cũng hiểu rõ.
Tôi cảm thấy hắn sắp không duy trì nổi phong độ của một văn thần nữa,
nếu không phải vì Trương công công dẫn theo hơn trăm binh sĩ, tôi thật sự có thể cùng hắn liều mạng.
…Tôi bừng tỉnh, thì ra trăm binh sĩ là để dùng cho việc này.