Xuyên Thành Nữ Phụ - Tựu Tưởng Hoán Cá Danh Tự

Chương 16

Mỗi ngày hắn đều nhìn tôi ăn uống ngon miệng,

húp sạch từng giọt thuốc bổ hoàng cung đưa tới, chẳng hề có chút biểu hiện đau khổ vì con đang bị “giam giữ”,

bèn nghi ngờ hỏi:

“A Ý, Ôn Nhi thật sự là do nàng sinh ra à?”

Tôi lườm hắn một cái:

“Không thì là từ bụng chàng nhảy ra chắc?”

Lông mày hắn nhíu lại, hiện lên vài phần ưu tư:

“Nhưng mỗi ngày chỉ được gặp con một canh giờ, nàng không thấy nhớ nó sao?”

Tôi vỗ vai hắn, giọng tràn đầy cảm khái:

“Chàng nên biết quý trọng quãng thời gian này đi,

sau này lúc chàng muốn vứt nó đi còn nhiều hơn gấp bội ấy.”

Nhưng nói gì thì nói, thoải mái thì vẫn thoải mái,

nhưng việc của một người mẹ, tôi vẫn phải làm.

Tuy trong cung có nhũ mẫu,

nhưng tôi cũng có sữa,

hơn nữa thuốc bổ mà hoàng cung đưa tới mỗi ngày đều có tác dụng k1ch thích tiết sữa,

nên tôi thường xuyên bị đau tức nửa đêm tỉnh giấc,

sau đó phải dậy tự vắt sữa, đông lạnh lại,

sáng hôm sau giao cho nhũ mẫu mang vào cung.

Khổ thân Chu Dữ Hành, thường xuyên bị hù tỉnh giữa đêm vì phát hiện bên cạnh trống không.

Có một lần, lúc tôi đang rên nhẹ vì đau, hắn đã tỉnh từ lâu,

động tác dịu dàng giúp tôi xoa bóp, thật sự khiến cơn đau bớt đi khá nhiều.

Tôi vỗ tay hắn, ra hiệu muốn dậy vắt sữa, lại bị hắn ngăn lại,

giọng mang theo chút nghi hoặc:

“A Ý, trong cung rõ ràng có nhũ mẫu, sao nàng còn phải cực khổ tự chuẩn bị sữa đưa vào?”

“Chàng không hiểu đâu.”

Tôi nhéo má hắn một cái,

“Để Ôn Nhi quen với mùi hương của ta, sau này nó mới không nhận nhầm người.”

Chu Dữ Hành lộ ra một nụ cười khiến tôi cảm thấy nguy hiểm:

“A Ý, thật ra ta có cách giúp nàng bớt vất vả…”

Tôi lập tức vung tay tát lệch đầu hắn:

“Chu Dữ Hành! Một ngày chàng toàn nghĩ cái gì vậy hả?!”

Hắn nắm lấy tay tôi, bộ dáng ấm ức:

“Ta cũng chỉ muốn san sẻ gánh nặng với nàng thôi mà… A Ý, ta thật sự có lòng tốt.”

Sói đuôi to!

Chàng rõ ràng chỉ muốn thỏa mãn d*c vọng của mình!

Tôi trợn mắt lườm hắn, xoay người đạp hắn nhẹ một cái rồi ngồi dậy.

Mới đi được hai bước, tôi quay đầu lại nhìn,

chỉ thấy một nam nhân cao lớn đang ngồi lặng trên giường, vẻ mặt đáng thương, khe khẽ gọi tôi:

“A Ý……”

Tôi ôm trán thở dài —

Kỹ năng làm nũng của người này quả thật càng ngày càng điêu luyện.

Mà tôi thì xưa nay mềm không ăn cứng,

hễ hắn giả bộ đáng thương, tôi liền cầm cờ đầu hàng.

Chu Dữ Hành, đúng là đã nắm được điểm yếu của tôi rồi.

“Thật là không làm gì được chàng.”

Tôi cười bất lực, quay lại giường, vòng tay ôm lấy cánh tay hắn nằm xuống:

“Cho chàng ôm, nhưng phải biết kiềm chế một chút đấy!”

Chu Dữ Hành lập tức vui mừng ra mặt:

“Tuân lệnh!”

……

Sao tự nhiên tôi lại cảm thấy mình đã nuôi lệch nam chính rồi nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment