Xuyên Thành Nữ Phụ - Tựu Tưởng Hoán Cá Danh Tự

Chương 17

Trong thời gian tôi ở cữ, Phương Dật Du cũng gửi đến không ít đồ.

Chỉ là Chu Dữ Hành quá nhạy cảm, đồ gì qua tay hắn, không ít thứ đều biến mất không dấu vết.

Chu Dữ Hành luôn nhấn mạnh với tôi:

“Đồ không rõ nguồn gốc đừng có mà nhận bừa.”

Tôi cười trêu hắn:

“Không phải đều là dùng tiền của chàng mua à? Sao lại gọi là không rõ nguồn gốc?”

Nhưng hắn lại hoàn toàn không có ý đùa:

“Phương Dật Du — bản thân nàng ta mới là không rõ nguồn gốc.”

Tôi giật mình một cái.

Lẽ nào… Chu Dữ Hành đã phát hiện ra điểm bất thường ở nàng ấy?

“Chàng nói vậy là có ý gì?”

Tôi thăm dò,

“Cô Phương không phải do chàng cứu về sao? Sau đó còn nạp làm trắc thất, rồi lại phong làm chính thất nữa…”

Trên mặt Chu Dữ Hành lộ ra vẻ hối hận, đưa tay nhéo má tôi như trừng phạt:

“Căn nguyên không phải đều do nàng mà ra sao!”

Tôi né người tránh né, cười:

“Sao lại đổ lên đầu ta?”

“Nếu nàng không tung tin đồn ta có vấn đề s1nh lý, ta làm sao phải đến kỹ viện rồi cứu nàng ta?

Là nàng, một tay đưa nàng ấy vào phủ, còn cố tình đẩy ta lên giường nàng ta.

Chuyện phong chính thất, lại càng do nàng bức ta ly hôn mà ra…”

Nói tới đây, hắn bỗng nhiên như tỉnh ngộ, lời nói ngưng lại rồi đổi giọng:

“Vừa rồi ta không để ý… A Ý, chẳng lẽ nàng đang ghen sao?”

Tôi bị câu hỏi bất ngờ này làm cho sững lại.

Sao mấy người đàn ông lại cứ thích dùng “ghen” để định nghĩa tình cảm thế không biết?

Cuối cùng, tôi chẳng hỏi được điều gì,

lại để Chu Dữ Hành tìm được một cái cớ để… ra sức biểu hiện một phen nữa.

Nam chính nhà người ta thì lo làm việc lớn cứu nước cứu dân,

nam chính nhà tôi chỉ chăm chăm… làm loạn tôi.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì, có vẻ Chu Dữ Hành đã sớm bắt đầu nghi ngờ thân phận của Phương Dật Du rồi,

chẳng qua giữ nàng ta lại bên người một là do ý chỉ của hoàng thượng, hai là để tiện giám sát, đề phòng có biến.

Không còn lớp lọc màu hồng của tình yêu nam nữ, nữ chính thật đúng là bước nào cũng như đi trên băng mỏng.

Tôi nghĩ cũng không thể để Chu Dữ Hành cứ ném đồ người ta đưa đến như thế mãi,

bèn hồi đáp vài gói gia vị lẩu, coi như quà đáp lễ.

Dù gì Phương Dật Du cũng là khách quen của quán nhà tôi, khẩu vị còn khiến tôi nghi ngờ nàng ấy đến từ vùng Tứ Xuyên hay Trùng Khánh nữa cơ.

Tuy gửi gói lẩu có hơi bèo bọt thật,

nhưng đây là bí phương độc quyền của tôi, không có tiền cũng không mua được đâu nha.

A Hoan còn bảo tôi keo kiệt,

…Ừ thì, tôi cũng không phủ nhận. 

Bình Luận (0)
Comment