Xuyên Thành Nữ Phụ - Tựu Tưởng Hoán Cá Danh Tự

Chương 18

Khi tôi ra khỏi cữ, trong cung tổ chức tiệc đầy tháng cho đứa nhỏ. 

Tôi là mẹ ruột của đứa trẻ, mặc dù không có quan hệ phu thê thực sự với Chu Dữ Hành, nhưng vẫn nằm trong danh sách được mời, chỉ là đi kiệu riêng đến hậu cung, ở cùng các phi tần.

Lúc này đây, tôi mới thực sự có chút ghen tị. 

Người cùng Chu Dữ Hành vào cung là Phương Dật Du, họ mới là vợ chồng danh chính ngôn thuận.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy, thì ra danh phận lại quan trọng đến vậy.

Các phi tần trong hậu cung đều cực kỳ nhiều chuyện, ai cũng cho rằng Chu Dữ Hành bị tôi nắm chặt, bỏ mặc chính thê ở nhà mà ngày nào cũng đến chỗ tôi ngủ, thi nhau đến hỏi kinh nghiệm, hỏi tôi làm thế nào để giữ được trái tim phu quân.

Tôi gãi đầu, cố gắng giữ dáng vẻ chân thành nhất để hỏi ngược lại:

“Vậy các tỷ muội có thể dạy tôi làm sao để phu quân không ngày nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó không?”

Nghe thì có vẻ như đang khoe khoang, nhưng tôi thật sự muốn biết.

Thế nhưng lời vừa dứt, xung quanh lập tức im phăng phắc.

Một phi tần lên tiếng, giọng đầy chua chát:

“A Ý, ngươi thật đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng.”

Các phi tần còn lại thi nhau phụ họa, đại ý là trách tôi không muốn dạy cũng được, nhưng còn nói móc chạm vào nỗi đau của họ.

Tôi đỡ trán nhìn lên trời, các người thử trải qua xem có phải phúc khí không.

Sau câu hỏi đó của tôi, những phi tần vốn có ý định bắt chuyện đều lần lượt rút lui, chỉ còn hoàng hậu bế một đứa bé trắng trẻo mũm mĩm ngoắc tay gọi tôi.

Tôi xách váy chạy lại.

“Chu phu nhân.” Hoàng hậu gọi tôi như vậy.

Tôi vội vàng xua tay: “Thật ra sớm đã không còn là…”

“Rồi sẽ lại là thôi.” Bà mỉm cười đoan trang, lại vỗ vỗ đứa trẻ trong tay, đứa bé cũng cười toe toét nhìn tôi.

“Ngươi xem, Nhiên nhi rất thích ngươi.”

Nhiên nhi? Tống Nhiên? Thất hoàng tử? Vị hôn phu?

… Tôi ngẩn người: “Thất hoàng tử đúng là lớn lên xinh xắn hơn nhiều.”

“Hồi nhỏ thật sự rất xấu.” Hoàng hậu nhớ lại còn hơi buồn,

“Lúc mới sinh ra, suýt chút nữa thì bỏ đi rồi, không giống như đứa nhỏ của các ngươi, xinh đẹp khiến cả trong ngoài cung đều yêu thích.”

… Được thôi, con gái tôi đã thành đồ chơi của mọi người rồi.

Tôi gượng cười: “Được mọi người yêu quý là vinh hạnh của nó.”

Nhưng tôi chợt nhớ ra một chuyện.

Thông thường, trong các buổi yến tiệc như thế này, hoàng hậu sẽ luôn ở cạnh hoàng thượng, hôm nay lại ở đây, vậy ai đang ở bên cạnh hoàng thượng?

Không phải chứ… Ngay cả hoàng hậu cũng phải nhường chỗ sao?

Tôi còn đang cân nhắc cách nói chuyện để hỏi thăm một cách khéo léo, thì một cung nữ vội vã đến báo:

“Yến tiệc xảy ra hỏa hoạn, hoàng thượng sai nô tỳ đến báo, dặn nương nương không nên đi về phía đó nữa.”

Chỗ chúng tôi cách nơi tổ chức yến tiệc ít nhất mười lăm phút đi bộ, cách xa như vậy mà vẫn phải sai người đến báo không cho qua?

Tôi không nhịn được mà bật cười ngọt ngào, xem ra lúc nãy đúng là lo lắng thừa rồi.

Bình Luận (0)
Comment