Xuyên Thành Nữ Phụ - Tựu Tưởng Hoán Cá Danh Tự

Chương 2

Vừa mới hạ triều, có lẽ nhận được không ít sự “quan tâm” từ các đại thần, anh tức giận xông vào phòng tôi đập bàn: “Sao cô lại tung tin đồn nhảm!”

Tôi ngơ ngác: “Tôi tung tin gì cơ?”

Mặt anh càng u ám: “Ngoài kia đồn rằng ta bị bất lực.”

Tôi bật cười: “Tôi chưa thử, sao biết được.”

Hơi thở đầy tức giận của anh lại gần thêm vài phần: “Nhưng cô đã nhận không ít thuốc bổ thận tráng dương.”

Tôi gật đầu: “Đúng vậy, tôi không thể ăn được sao?”

Chu Dữ Hành rõ ràng không ngờ tôi trả lời thế, sững người ra, ngay cả vẻ tức giận trên mặt cũng khựng lại: “Cô ăn mấy thứ đó làm gì?”

Tôi hỏi ngược lại: “Đều là đồ tốt, tại sao chỉ đàn ông các người được ăn?”

Anh bị tôi hỏi đến nghẹn lời, mặt đỏ lên rồi phất tay áo bỏ đi.

Tôi vui vẻ tiễn anh ra ngoài: “Đại nhân có rảnh thì uống canh nhé, mấy thứ lộc nhung, d**ng vật hổ kia thực sự bổ thân lắm đó.”

Mặt Chu Dữ Hành đen như than, quay đầu lườm tôi một cái sắc như dao.

A Hoan nói Chu Dữ Hành đi uống rượu, đến kỹ viện.

Lúc ấy tôi đang dọn dẹp chỗ thuốc bổ nhận được, chỉ cho rằng anh ta sốt ruột muốn chứng minh bản thân nên không để tâm lắm.

Nhưng tôi không ngờ, nửa đêm Chu Dữ Hành lại đầy mùi rượu đẩy cửa phòng tôi ra.

Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị anh đè lên giường.

“Chu Dữ Hành!” Tôi dùng sức đẩy anh ra, “Chàng làm gì vậy!”

Mặt anh đỏ bừng, như say rượu lại như trúng xuân dược, cả người nóng ran, lại còn sức mạnh kinh người, tôi hoàn toàn không chống đỡ được.

“A Ý…” Anh chỉ khẽ gọi tên tôi.

Trong nguyên tác… Hình như Chu Dữ Hành đúng là sau khi trúng xuân dược đã cùng nữ chính phát sinh quan hệ, rồi quyết tâm diệt nhà họ Dư để cho nữ chính một danh phận.

Sao lại thành ra đè tôi thế này!

Anh bắt đầu không kiềm chế được mà hôn lên mặt, cổ tôi, tôi đánh anh, anh liền khóa hai tay tôi lại, rồi một tay cởi y phục của tôi…

Dư Ý ban đầu quá yêu Chu Dữ Hành, cơ thể tôi không tự chủ được mà có phản ứng, còn muốn gần anh hơn.

Cứ tiếp tục thì hỏng mất, khi anh hôn lên môi tôi, tôi chớp cơ hội cắn mạnh một cái, anh đau đớn bật dậy, ôm môi dưới vẻ tức giận: “Cô cắn tôi làm gì!”

“Hãy nhìn kỹ đi!” Tôi l.i.ế.m vệt m.á.u trên môi, lạnh giọng: “Tôi là Dư Ý, không phải Phương Dật Du!”

Chu Dữ Hành thoáng nghi hoặc: “Phương… ai cơ?”

Tôi sững người, chẳng lẽ bây giờ họ còn chưa gặp nhau chính thức?

Đây còn là quyển sách tôi từng đọc không vậy?

Nhưng tôi không còn thời gian suy nghĩ, thấy anh lại muốn cúi đầu hôn xuống, tôi vội quay đầu đi: “Cô ấy là người chàng yêu nhất đời, lần đầu tiên của chàng nhất định phải dành cho cô ấy!”

Nụ hôn trên cổ tôi khựng lại, thân thể anh vẫn nóng rực, ánh mắt đầy kìm nén: “Vậy còn cô, lần đầu của cô định dành cho ai?”

Lần đầu của tôi?

Bình Luận (0)
Comment