Xuyên Thành Nữ Phụ - Tựu Tưởng Hoán Cá Danh Tự

Chương 3

Trời đất ơi, giờ tôi mới nhớ ra, Dư Ý hình như đến c.h.ế.t vẫn còn là xử nữ mà.

“Dù sao cũng không phải chàng!” Tôi nghiến răng, nghển cổ đối mặt với ánh mắt anh, “Nếu chàng đụng vào tôi, chàng sẽ hối hận cả đời đấy.”

Thề có trời đất, đây tuyệt đối là lời nhắc nhở thiện ý.

Nhưng có lẽ trong tai Chu Dữ Hành, lời này lại đầy vẻ khiêu khích và phản nghịch.

Chỉ thấy khoé mắt anh đỏ lên, gân xanh nổi đầy cánh tay, đ.ấ.m mạnh một quyền vào gối bên cạnh tôi: “Cô càng không muốn, ta lại càng muốn!”

Màn giường buông xuống, đau đớn và kh0ái cảm đan xen, đến tận rạng sáng mới dừng lại.

Một đêm buông thả, tôi ngủ đến tận chiều mới tỉnh.

Lúc A Hoan giúp tôi rửa mặt chải đầu thì vui vẻ tám chuyện: “Cậu chủ đúng là quá được rồi, đêm qua……”

“Câm miệng!” Tôi lạnh lùng ngắt lời nàng.

A Hoan cẩn thận dùng phấn phủ che vết hôn trên cổ và xương quai xanh tôi, nhưng dù che thế nào cũng vẫn còn dấu vết, chỉ nhìn một cái là hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Tên Chu Dữ Hành kia rõ ràng là cố ý.

Chỉ mất chưa đến một ngày, tin tức Chu Dữ Hành “rất được” đã lại lan khắp kinh thành.

Mấy tiểu thư trước đó từng mang thuốc bổ đến giờ lại đến thăm tôi, ánh mắt lướt qua xương quai xanh là hiểu ngay: “Thuốc bổ ta đưa trước đây, quả nhiên có hiệu quả nhỉ?”

Tôi cười khổ gật đầu: “Quả thực là hiệu quả lắm.”

Rồi lại nhận thêm một đống thuốc bổ nữa.

Theo lời đồn của A Hoan, hôm nay Chu Dữ Hành lên triều muộn, còn bị giữ lại, chắc phải đến giờ cơm chiều mới về được.

Trong lòng tôi thầm mắng: Đáng đời.

Nhưng rồi anh lại gửi tin về, bảo tôi nhất định phải chờ ăn tối cùng anh.

Tôi buồn chán gẩy cơm trong bát đến khi trăng l3n đỉnh đầu, khi cơm sắp bị tôi gẩy thành cháo, Chu Dữ Hành xách theo một con gà quay trở về.

Là món gà quay ở Phù Dung Lâu tôi thích nhất, mỗi ngày phải xếp hàng cả trăm số mới mua được!

Chu Dữ Hành đẩy gà quay đến trước mặt tôi, mắt tôi lập tức sáng lên.

Vậy là anh về muộn là vì đi xếp hàng mua gà quay sao?

“Làm mất chút thời gian, đi mua món gà quay nàng thích nhất, coi như ta xin lỗi.”

Anh chân thành nói, “Chuyện tối qua……”

Tôi lập tức cụt hứng, buông đũa, mặt không biểu cảm: “Đừng nói nữa.”

Chu Dữ Hành lập tức ngừng lời, thấp giọng: “Xin lỗi.”

Tôi im lặng một lúc, dịu giọng đi đôi chút: “Chúng ta là phu thê kết tóc, làm chuyện đó cũng là bình thường.

Chỉ là ta nghĩ nên làm biện pháp an toàn, nếu lỡ mang thai thì sao? Chẳng lẽ để chàng nuôi đứa nhỏ sao……”

Chu Dữ Hành sững người: “Chứ không lẽ nàng định giao cho ai nuôi?”

Nói cũng đúng……

Nhưng đại ca à, ba tháng nữa chàng sẽ bỏ ta đấy!

Bình Luận (0)
Comment