Đời người ngắn ngủi, anh có bạch nguyệt quang hay không, tôi thật sự không nên để ý, cũng không thể để ý.
Chu Dữ Hành thấy tôi lại khóc, luống cuống lấy khăn lau nước mắt cho tôi: “Còn không tin sao? Nếu còn không tin, ta chỉ còn cách vác nàng về nhà, tối nay lên giường giải quyết rõ ràng.”
Nghe anh nói mấy lời không biết xấu hổ như vậy một cách thản nhiên, tôi không nhịn được dùng tay đầy dầu đ.ấ.m anh một cái, vừa khóc vừa cười: “Chàng thử vác xem!”
Anh cọ cọ mũi tôi, thở dài: “Vác thì cấn lắm, hay đổi tư thế khác đi?”
Tôi lại đ.ấ.m anh một cái: “Vậy chàng tự nghĩ cách đi.”
Giây tiếp theo, tôi bị bế bổng lên.
Chỉ thấy Chu Dữ Hành cười rạng rỡ: “Rõ!”
Ngoài dự đoán của tôi, chưa đầy mấy ngày sau, Chu Dữ Hành thật sự bỏ ra một khoản tiền lớn mời đầu bếp của Phù Dung Lâu về nhà.
Chỉ là không mời được người làm món gà quay kia, mà là mời tiểu đồ đệ của hắn ta.
Nhưng tay nghề đầu bếp này cũng thật sự ngon, mỗi ngày đều thay đổi món để k1ch thích khẩu vị của tôi, chưa đầy nửa tháng, bụng tôi đã mọc ra mấy lạng mỡ.
Chu Dữ Hành có lần chạm vào đống thịt trên bụng tôi, không khỏi kinh ngạc: “A Ý, nàng không phải lại mang thai đấy chứ?”
Tôi cay đắng: “…Tuy tính chất khác nhau, nhưng món nợ này đúng là đều do chàng mà ra.”
Anh im lặng một lúc: “Hay là đuổi đầu bếp đi?”
Tôi ưỡn thẳng lưng: “Chàng dám?”
Chu Dữ Hành xị mặt lắc đầu.
Thật ra không chỉ tôi, ngay cả Phương Dịch Du cũng bị vỗ béo không ít.
Đầu bếp trong nhà nấu ăn ngon, Đoạn Hành lại thường xuyên mang đồ ngọt đến cho cô ấy, dù là người tự chủ đến mấy, cũng không thể thoát khỏi sự cám dỗ ngọt ngào này.
Cô ấy không dưới một lần bàn bạc với tôi kế hoạch giảm cân, cuối cùng thường kết thúc bằng việc hai chúng tôi đi mua thêm quần áo rộng hơn.
Hiện giờ bằng chứng về nhà họ Tô đã thu thập gần đủ, tôi lại được chứng kiến khung cảnh rất quen thuộc.
Các đại thần ra vào nhà họ Chu, nhưng vẫn rất vô lễ, nhìn thấy tôi cũng chưa từng chào hỏi.
Trong mắt họ, tôi chính là một yêu tinh họa thủy không hơn không kém, biết rõ Chu Dữ Hành có chính thất, vẫn cố sống cố c.h.ế.t ở lại Chu gia quyến rũ anh, khiến anh đắm chìm tửu sắc, không màng chính sự.
Họ coi thường tôi, là điều dễ hiểu, tôi cũng không mong những người đã quen phân biệt tôn ti lại thay đổi gì.
Nhưng Chu Dữ Hành thì không phải vậy.
Anh nhìn thấy tôi hành lễ với các đại thần mà không nhận được bất kỳ hồi đáp nào, liền bốc đồng nhấc bổng kẻ cầm đầu lên, bắt hắn phải xin lỗi tôi.
Tôi nhìn vị đại thần hơn năm mươi tuổi sợ đến mặt mày tái mét, vội khuyên Chu Dữ Hành bỏ qua.
“Không được.” Anh rất để tâm chuyện này, “Bọn họ đang sỉ nhục nàng, ta không thể nhịn.”
Tôi thở dài, vỗ vỗ tay anh: “Đâu phải lần đầu, thiếp quen rồi.”
Nếu thật sự không thể nhịn, thì trước đây mỗi lần thấy, anh đã phải đứng ra bênh vực tôi rồi.