Trên mặt anh hiện lên một tia áy náy, đột nhiên buông tay, cả người tỏa ra khí áp thấp: “Các vị lui ra trước đi, hôm nay là lỗi của ta, ta xin lỗi các vị.”
Vị lão thần ấy vội vã vỗ n.g.ự.c trấn tĩnh, hành lễ cáo lui, còn không quên chắp tay cảm ơn tôi.
…Haiz, thật là khách sáo quá rồi.
Sau khi mọi người rời đi, tôi vòng tay ôm eo Chu Dữ Hành: “Đừng giận nữa.”
“A Ý.” Anh không rõ tâm trạng, cúi đầu hôn lên trán tôi, “Tại sao nàng không giận?”
Tôi cười cười: “Chàng từng nghe nói đến câu ‘mọi người sinh ra đều bình đẳng’ chưa?
Trong thế giới của thiếp, con người nên tôn trọng lẫn nhau, không liên quan gì đến thân phận, địa vị hay quyền thế, ai cũng sinh ra tr@n truồng, rồi cuối cùng cũng trở về cát bụi, bản chất chẳng khác biệt là bao.
Thiếp biết rõ mình không vì gia cảnh sa sút mà thấp kém hơn họ là được rồi, còn suy nghĩ của họ, thiếp không công nhận, nên cũng không cần quan tâm.”
Chu Dữ Hành thì thầm: “Đây là thế giới của nàng sao? Mọi người đều bình đẳng?”
“Cũng không hoàn toàn bình đẳng.” Tôi có chút cảm khái, “Cũng có khoảng cách giàu nghèo, cũng có trao đổi quyền sắc, nhưng quan niệm tôn ti đã bị xóa nhòa nhiều, con gái cũng có thể đi học làm quan, hôn nhân tự do, có pháp luật bảo vệ, xem như là bình đẳng tương đối.”
Đã đến đây rồi, tôi đành phải truyền đạt một chút tư tưởng tiến bộ.
Dù sao Chu Dữ Hành sớm đã đoán ra tôi có thể không phải là Dư Ý ban đầu, chi bằng tôi chủ động thẳng thắn, nếu đến đại kết cục tôi thật sự bị buộc phải rời đi, thì anh cũng có chút chuẩn bị tâm lý, có được lời giải thích hợp lý.
Anh không nói gì, chỉ ôm tôi chặt hơn.
Đoạn Hành không biết từ đâu thò đầu ra, chen ngang cái ôm của chúng tôi bằng một góc độ cực kỳ khó chịu: “Đại nhân, nếu chàng ôm chặt thêm chút nữa, phu nhân chắc là bị chàng siết c.h.ế.t rồi.”
Chu Dữ Hành buông tôi ra, lườm anh ta một cái.
Tôi cười thầm trong bụng, tên Đoạn Hành này nếu lấy lòng Phương Dịch Du như vậy, chắc kiếp này cũng đuổi kịp được cô ấy rồi.
“Chuyện làm đến đâu rồi?”
Chu Dữ Hành chỉnh lại vạt áo: “Nhà họ Tô giở trò không ít, kéo dài nữa thì không kịp đâu.”
Đoạn Hành chắp tay: “Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi đại nhân ra lệnh.”
Tôi lắm miệng hỏi một câu: “Là muốn làm gì vậy?”
Chu Dữ Hành nhìn tôi cười cười: “A Ý, thì ra vẫn có chuyện nàng không biết sao?”
Tôi: …
Tôi đúng là không nên hỏi.
Phần cuối truyện, tôi toàn lướt nhanh chỉ xem diễn biến tình cảm nam nữ chính, còn cốt truyện thì thật sự không để tâm lắm, chỉ nhớ sơ sơ đại khái…
Nhưng hiện giờ tình cảm nam nữ chính còn chưa phát triển, tôi đúng là hoàn mỹ né hết phạm vi ra đề thi, còn bị thầy giáo hỏi “sao cái này cũng không biết”.
Hơn nữa đến giờ ở đây lâu như vậy, trí nhớ của tôi cũng dần mờ nhạt, trong tay lại không có bản gốc để ôn tập lúc cần, gần như đã thành người chơi nhắm mắt.
Tôi đang nghĩ xem làm sao phản bác Chu Dữ Hành, thì Đoạn Hành đúng lúc thêm vào một câu, cho tôi một bậc thang để xuống: “Phu nhân nghe thuộc hạ một câu, biết nhiều chưa chắc là chuyện tốt.”
Ừm, tương đương với việc giáo viên lớp bên nói: thật ra phần kiến thức này vượt chương trình, ai làm được đều bị tính là quay cóp.
Tôi nguyện phong Đoạn Hành là người đoạt giải Áo Bông Nhỏ Ấm Áp Nhất năm đầu tiên.