Chuyện mà bọn họ nhắc đến đang được gấp rút tiến hành.
Trước đó sau khi cứu được những cô gái kia, Phương Dịch Du đã bị đơn phương cắt đứt liên lạc, bên đó chắc cũng đã biết rõ cô ấy phản bội rồi, không còn quân bài nào để tiếp tục lợi dụng, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Rất vinh hạnh, nữ chính của chúng ta và tôi giờ đều là những nhân vật rìa có giá trị tương đương nhau.
Thế nhưng nữ chính dù gì cũng là nữ chính, những chị em khắp nơi của cô ấy đã truyền tin về: nhà họ Tô có một lô kỹ nữ ngầm sắp được đưa vào kinh thành.
“Không thể kéo dài thêm” mà Chu Dữ Hành và bọn họ nói, chắc là cũng vì chuyện này.
Trận quyết chiến sắp bắt đầu.
Hoàng thượng vừa âm thầm vừa công khai ủng hộ Chu Dữ Hành, điều động không ít binh mã cho anh, thậm chí còn phái mấy ảnh vệ bảo vệ họ trong bóng tối.
Nhưng hình như Chu Dữ Hành không cần lắm, phần lớn binh mã đều được bố trí ở phủ đợi lệnh, ảnh vệ thì lãnh nhiệm vụ bảo vệ tôi và Phương Dịch Du.
Hành động của họ được sắp xếp vào ngày Mục Nhật, đúng vào hôm nhóm kỹ nữ sẽ đến nơi.
Không may là trong thành đang tổ chức lễ hội hoa đăng, người đông như kiến, để tránh đánh rắn động cỏ, họ lấy pháo hoa làm tín hiệu, đến lúc đó binh mã trong phủ sẽ toàn bộ xuất phát, một mẻ tóm gọn toàn bộ kẻ tham gia giao dịch.
Chu Dữ Hành và Đoạn Hành ra ngoài từ trước khi trời tối.
Đến khi trời sẩm tối hẳn, tôi vẫn không yên tâm, liền đến phòng Phương Dịch Du, lại chỉ thấy một tờ giấy ghi chú.
“Ruộng hoa bạch tường vi ở phía nam thành, liên quan đến tính mạng, thấy giấy lập tức đến.”
Trên tờ giấy có lỗ bị chọc thủng, chắc là ai đó dùng vật nhọn xuyên qua rồi ném vào phòng cô ấy, mà cô ấy chắc là rất quen thuộc với nét chữ này, hoặc là cách hành xử của người viết, nên lập tức làm theo.
Nhưng tôi chỉ sợ đây là một cái bẫy.
Tin tốt là ảnh vệ bảo vệ Phương Dịch Du trong phủ cũng đi theo cô ấy rồi, tin xấu là liên lạc giữa các ảnh vệ cũng mất kết nối, không biết được đối phương có an toàn không.
Tôi tay trói gà không chặt, đi theo cũng chỉ là tự tìm cái chết, lúc này tốt nhất là nghĩ cách báo tin cho Chu Dữ Hành hoặc Đoạn Hành, xem có thể điều người đến hỗ trợ không.
Mà trong tay tôi hiện tại, chỉ điều động được đúng một ảnh vệ.
Hắn hơi khó xử: “Thuộc hạ nhận lệnh bảo vệ phu nhân, nếu tự ý rời đi, e là khó đảm bảo an toàn cho người.”
Tôi sốt ruột: “Trong phủ thì có nguy hiểm gì? Mau đi tìm họ đi, chắc là đang ở chợ đen, các giao dịch kỹ nữ đều diễn ra ở đó.”
Hắn sững lại: “Phu nhân sao lại biết…”
“Không kịp giải thích!” Tôi đẩy hắn một cái, “Ngươi đi nhanh về nhanh, ta sẽ khóa cửa nhốt mình trong phòng, tuyệt đối không xảy ra chuyện gì.”
Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên pháo hoa nổ tung.