Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên pháo hoa nổ tung.
Binh mã trong phủ lũ lượt xuất phát, tôi đột nhiên có cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
Những chuẩn bị này tôi đều không biết, liệu có thật sự chu toàn không? Có khả năng bị lộ không? Đã chuẩn bị sẵn đường lui chưa?
Đến lúc này rồi, tôi mới bắt đầu hối hận vì sao lúc đầu không hỏi rõ ràng.
Ảnh vệ thấy pháo hoa, khẽ nhíu mày, lập tức chắp tay với tôi: “Xin phu nhân ở lại phủ, thuộc hạ sẽ đi ngay kiểm tra tình hình.”
Tôi gật đầu liên tục, ra hiệu cho hắn đi nhanh.
Trong thế giới này, Dư Ý chỉ là một nhân vật phụ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, những người đó chưa chắc đã coi trọng tôi, càng đừng nói đến việc bắt tôi.
Thực tế chứng minh, tôi nghĩ hoàn toàn đúng.
Lo lắng quá độ, tôi sao cũng không ngủ được, ngồi một mình trong phòng suốt gần cả đêm.
Cả đêm gió yên sóng lặng, đến khi trời vừa tờ mờ sáng, ảnh vệ quay về.
Hắn nhận ủy thác từ Chu Dữ Hành đến truyền lời, bọn họ đã bắt được Tô Lập Sinh cùng hơn mười vị đại thần, hiện giờ đang áp giải vào cung phục mệnh.
Nhưng không hay là, có một người không xuất hiện trong giao dịch lần này, bảo tôi tiếp tục ở lại phủ, tuyệt đối không được rời đi.
Tôi hơi thở phào một chút, tinh thần cũng thư giãn hơn đôi chút: “Vậy còn cô Phương thì sao? Cả đêm rồi, có tin tức gì không, đã phái người đi chưa?”
Ảnh vệ trầm mặc một lúc: “Tạm thời chưa liên lạc được. Đoạn đại nhân định rút lui đi tìm, nhưng tối qua lúc giao chiến với kẻ địch bị thương, hiện giờ cũng đã được đưa vào cung chữa trị.
Người mà Chu đại nhân phái đi kiểm tra tình hình, quay về báo là ở ruộng hoa bạch tường vi không tìm thấy dấu vết của cô Phương.”
“Đoạn Hành bị thương rồi?”
Đầu óc tôi hỗn loạn, chỉ nắm được mỗi thông tin này, trong đầu lập tức hiện lên cảnh Chu Dữ Hành bị c.h.é.m một đao, cả sống lưng đều lạnh buốt:
“Vậy còn Chu Dữ Hành thì sao? Anh ấy vẫn bình an chứ?”
Ảnh vệ gật đầu: “Chu đại nhân võ công cao cường, mọi việc suôn sẻ, không hề bị thương.”
May quá, may quá.
Tôi trấn tĩnh lại, cố gắng hồi tưởng kỹ tình tiết trong nguyên tác.
May quá, may quá.
Tôi trấn tĩnh lại, cố gắng hồi tưởng kỹ tình tiết trong nguyên tác.
Nếu như nói còn có một người không xuất hiện trong cuộc giao dịch, thì người đó rất có thể chính là người đã hẹn Phương Dịch Du ra ngoài.
Mà trong phần kết của nguyên tác, Phương Dịch Du vì chuộc lỗi, dường như đã g.i.ế.c một người, cũng vì chuyện đó mà Chu Dữ Hành dùng công lao để đổi lấy, cuối cùng cùng cô ấy quy ẩn sơn lâm…