Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện

Chương 100

Dư Doanh Hạ bị hôn đến mức thở không kịp, nàng khẽ giãy giụa một chút, kết quả lại đổi lấy một vòng siết chặt hơn. Trạng thái hiện tại của Nhan Hoài Hi rõ ràng không ổn, nàng không dám động đậy thêm nữa.

 

Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể từ bỏ chống cự, thuận theo người dường như đã nghiện nụ hôn kia. Vốn dĩ cả hai đều vụng về ngây ngô chuyện hôn nhau, vậy mà chỉ trong một đêm ngắn ngủi, kỹ xảo lại tiến bộ vượt bậc.

 

Cho đến khi Nhan Hoài Hi kết thúc nụ hôn dài kia, Dư Doanh Hạ mới tìm được cơ hội đẩy nàng ra một chút. Nàng không có ý gì khác, chỉ là muốn tìm cho mình một cơ hội để nói chuyện.

 

Thế nhưng hành động ấy dường như lại k*ch th*ch Nhan Hoài Hi. Trong khoảnh khắc, sắc mặt nàng trở nên khó coi, bàn tay đang nắm cổ tay Dư Doanh Hạ cũng vô thức siết chặt hơn vài phần.

 

"Nhan Hoài Hi!"

 

Bị gọi thẳng cả tên họ bằng giọng cực kỳ nghiêm túc như vậy, Nhan Hoài Hi sững người trong chốc lát, ngay sau đó liền nghe thấy lời trách móc pha lẫn giận dỗi của Dư Doanh Hạ.

 

"Ngươi hung dữ như vậy, thật sự là dáng vẻ muốn thành hôn với ta sao?"

 

Trong giọng nàng tuy mang theo chút tủi thân, nhưng nhiều hơn là nghiêm nghị. Khi thái độ nàng cứng rắn lại, khí thế của người đang ôm nàng lập tức yếu đi trông thấy. Đôi lông mày vốn còn mang vẻ hung ác của Nhan Hoài Hi thoáng chốc lộ ra một tia hoảng loạn.

 

"Ta... ta đương nhiên là thật lòng. Xin lỗi, ta không nên hung dữ với ngươi." Trong đôi mắt xinh đẹp của nàng tràn đầy hối hận và cô đơn. Bị ánh mắt ấy nhìn như vậy, Dư Doanh Hạ suýt nữa đã mềm lòng.

 

Nhan Hoài Hi buông lỏng bàn tay, cổ tay Dư Doanh Hạ quả nhiên xuất hiện một vệt đỏ nhạt. Nàng cúi đầu khẽ thổi nhẹ, luồng gió mát mơn man trên da Dư Doanh Hạ, rồi lại cúi xuống hôn lên đó một cái. Cảm giác đau rát vừa rồi theo đó tan biến, thay vào là một cảm giác tê tê mềm mềm.

 

Vốn dĩ Dư Doanh Hạ còn định nghiêm túc nói lý lẽ với nàng, nhưng vì hành động này mà mọi lời đều nghẹn lại. Ngón tay nàng khẽ run lên, trong lòng dâng lên một chút ngượng ngùng khó nói.

 

Đợi đến khi vệt đỏ tan hẳn, Nhan Hoài Hi mới cẩn thận buông tay nàng ra.

 

"Doanh Hạ." Đầu ngón tay Nhan Hoài Hi nhẹ lướt qua đôi môi vừa bị hôn đến hơi sưng đỏ của nàng, "Ta cảm nhận được, ngươi không chán ghét ta hôn ngươi."

 

Tâm trạng vừa mới bình ổn của Dư Doanh Hạ bị câu nói đột ngột này đánh trúng, nhất thời không kịp phòng bị. Nào chỉ là không chán ghét, nàng rõ ràng còn đắm chìm trong đó.

 

Trong phòng không có ánh sáng, bóng đêm che giấu gương mặt đang ửng đỏ của Dư Doanh Hạ. Nhưng màn đêm không thể ngăn nổi ánh mắt của tu sĩ, nàng cũng không biết Nhan Hoài Hi có nhìn thấy hay không.

 

Dư Doanh Hạ không thể nào phản bác, im lặng chính là ngầm thừa nhận. Nhan Hoài Hi khẽ lộ ra một nụ cười khổ.

 

Trước đó, nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, rằng sau khi hôn xuống sẽ bị Dư Doanh Hạ tát cho một cái. Nhưng phản ứng của Dư Doanh Hạ lại hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của nàng.

 

"Doanh Hạ, ta có chút không hiểu nổi ngươi nữa rồi. Ngươi đã không chán ghét, vậy vì sao lại không chịu thành hôn..."

 

Dư Doanh Hạ nhìn nàng rất lâu, sau đó khẽ thở ra một hơi.

 

Những người ẩn náu khắp nơi quanh đây, sau khi Nhan Hoài Hi xuất hiện đều đã lặng lẽ rút lui không dấu vết. Bốn bề yên tĩnh đến tận cùng, đến mức tiếng thở dài kia nặng nề rơi thẳng vào lòng Nhan Hoài Hi.

 

"Không giống nhau." Dư Doanh Hạ chậm rãi nói, "Trước kia ngươi từng nói một câu, rằng muốn cùng ta làm tỷ muội ruột thịt, ngươi còn nhớ không?"

 

"Câu nói đó không tính nữa!" Vành mắt Nhan Hoài Hi hơi đỏ lên, cũng không biết là vì tức giận hay vì đau lòng. Nàng thật sự hận không thể khiến thời gian quay ngược, xóa sạch câu nói ấy khỏi quá khứ!

 

Tiếc thay đời không có thuốc hối hận. Những lời nàng từng nói ra cũng chỉ có thể tự mình gánh lấy. Nhưng từ rất sớm, nàng đã quyết định câu nói đó không còn hiệu lực nữa!

 

"Được, không tính nữa. Nhưng khi đó, ta lại là thật lòng." Dư Doanh Hạ thử dùng tình cảm để lay động, dùng lý lẽ để khuyên giải. Nàng khẽ vỗ vỗ sau lưng Nhan Hoài Hi, như đang dỗ dành một con mèo xù lông.

 

"Ngươi hãy nghe ta nói. Sau khi ngươi nói câu đó, ta vẫn luôn nghĩ sẽ xem ngươi như tỷ tỷ ruột thịt. Nhất là sau khi biết chuyện của A Vụ cô nương, ta càng thấy nếu được làm muội muội của ngươi cũng rất tốt. Có được một tỷ tỷ như ngươi, thật sự là một chuyện vô cùng may mắn."

 

Đây là lời thật lòng của Dư Doanh Hạ. Nhan Hoài Hi đối xử với muội muội của mình tốt đến mức nào, nàng đã tận mắt chứng kiến. Khi ấy, nàng cũng chẳng dám mong cầu gì hơn, chỉ cần có được một nửa đãi ngộ như A Vụ, nàng cũng đủ để ngang dọc trong tu chân giới, không cần ngày ngày lo sợ mạng nhỏ khó giữ.

 

Nhan Hoài Hi dần dần bình tĩnh lại đôi chút. Môi nàng khẽ động, khó nhọc lắm mới thốt ra được mấy chữ: "Vậy nên... hiện giờ ngươi vẫn xem ta là tỷ tỷ?"

 

"...Ta không biết." Do dự rất lâu, Dư Doanh Hạ khẽ lắc đầu. Tình cảm của nàng dành cho Nhan Hoài Hi vô cùng phức tạp, không phải chỉ một hai câu là có thể nói rõ.

 

"Ta từng nghĩ sẽ xem ngươi như tỷ tỷ. Nhưng sau đó biết rằng ngươi muốn lợi dụng ta làm mồi nhử, khi ấy ta thật sự rất giận. Thế nhưng ngươi lại hết lần này đến lần khác cứu ta, khiến ta không thể nào thật sự ghét ngươi được. Vì vậy ta mới nghĩ, chỉ cần báo đáp xong ân cứu mạng của ngươi, ta sẽ rời đi."

 

Hơi thở của Nhan Hoài Hi khựng lại trong tích tắc, nhưng nàng vẫn gắng gượng giữ bình tĩnh, chờ Dư Doanh Hạ nói tiếp.

 

"Trước ngày hôm nay, ta vẫn luôn nghĩ như vậy. Ta chưa từng nghĩ rằng ngươi sẽ thích ta. Những lời ngươi nói với ta hôm nay... quá đột ngột. Ta đến cả cơ hội để phản ứng cũng không có."

 

Dư Doanh Hạ giơ tay, nhẹ chạm lên môi dưới của Nhan Hoài Hi, nơi suýt nữa đã bị cắn đến bật máu, như để nàng nới lỏng ra, đừng tự làm đau mình.

 

Sự dịu dàng vừa đủ ấy, lại lần nữa mang đến cho Nhan Hoài Hi một tia hy vọng mong manh.

 

"Cho ta thêm một chút thời gian... được không?"

 

Màn đêm che giấu ánh mắt của Nhan Hoài Hi. Dư Doanh Hạ cảm giác được thái độ của nàng đã mềm xuống, dường như vẫn còn cơ hội...

 

"Không được." Nhan Hoài Hi dùng giọng điệu đã dịu đi rất nhiều để nói ra hai chữ ấy.

 

Khóe miệng Dư Doanh Hạ khẽ cứng lại. Xem ra là không thể nói cho thông rồi, người nào đó đúng là một con mèo bướng bỉnh chính hiệu.

 

"Hôn sự định vào cuối tháng. Ngươi có rất nhiều thời gian để suy nghĩ, nhưng bất luận kết quả ra sao, hôn lễ cũng sẽ không thay đổi, đó là giới hạn cuối cùng của ta." Nhan Hoài Hi cúi người xuống, như có như không hôn khẽ lên má nàng, "Ngoài chuyện đó ra, ngươi muốn làm gì, ta đều có thể đáp ứng."

 

"Vậy... còn sợi xích chân kia thì sao?"

 

"Cái đó cũng không được. Ta phải đề phòng ngươi giống như tối nay, lại lén lút trốn ra ngoài."

 

Dư Doanh Hạ dường như hơi phồng má, nàng khẽ hừ một tiếng rồi quay mặt sang chỗ khác: "Có ai cầu hôn như ngươi không chứ."

 

Nhan Hoài Hi cũng không biết phải dỗ nàng thế nào, chỉ có thể bảo đảm rằng ngoài chuyện đó ra, mọi việc khác nàng đều có thể chiều theo.

 

"Ở quê hương ta, người ta nếu thật sự vì tình đầu ý hợp mà thành hôn, ít nhất cũng phải trải qua mấy bước: theo đuổi, tỏ tình, yêu đương... Chủ thượng ngược lại thì thoải mái thật, trực tiếp lược hết toàn bộ quá trình ở giữa, một bước là tới đích luôn." Dù sao cũng không đi được, Dư Doanh Hạ đành chấp nhận số phận, nằm ngủa thì nằm ngửa vậy. Nhưng trước đó, nàng nhất định phải "hành" Nhan Hoài Hi cho hả giận, coi như bù lại quãng thời gian nàng phải thấp thỏm lo sợ. Nhan Hoài Hi nói thích nàng, muốn cưới nàng, vậy ít nhất cũng phải để nàng thấy được thành ý, xem xem trong lời nói đó, rốt cuộc đâu là thật, đâu là giả.

 

Nhan Hoài Hi lập tức chống người ngồi thẳng dậy. Trong lời Dư Doanh Hạ có vài từ nàng không hiểu, nhưng dựa vào ngữ cảnh đại khái cũng đoán ra được ý tứ.

 

"Vậy ta phải làm thế nào?"

 

"Đó là chuyện ngươi phải tự suy nghĩ." Dư Doanh Hạ chớp chớp mắt với vẻ vô tội.

 

Nhan Hoài Hi cảm thấy có chút nan giải. Nàng hơi nhíu mày, hiện tại chẳng khác gì cầm trong tay một tờ giấy trắng không có đề bài, cũng chẳng có đáp án, phải đặt bút thế nào cho đúng đây? Có lẽ ngày mai nên đi tìm vài người có kinh nghiệm để hỏi thử.

 

"Ta hiểu rồi. Là ta đã làm ngươi tổn thương. Những gì nên có, ta nhất định sẽ bù đắp cho ngươi."

 

Trong đầu Nhan Hoài Hi, sợi dây vốn căng thẳng và nguy hiểm kia cuối cùng cũng dần dần thả lỏng. Nàng bắt đầu suy nghĩ rất nhanh xem nên làm thế nào cho thỏa đáng. Khi tâm trí nàng đã bị dẫn sang hướng khác, Dư Doanh Hạ rốt cuộc cũng không còn cảm nhận được khí tức nguy hiểm nữa.

 

Trong lòng nàng thật sự thở phào một hơi. Ban nãy nàng quả thực rất lo, nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, cục diện sẽ dần dần trượt về mấy loại "play" trong sách... Nếu chẳng may Nhan Hoài Hi mất lý trí rồi chơi quá mức b**n th** thì... Thôi thôi, vẫn là đừng nghĩ nữa thì hơn.

 

May mắn thay, nàng tạm thời đã dỗ yên được con mèo to chỉ biết ăn thịt người này. Nhưng tiếp theo phải làm sao đây?

 

Dư Doanh Hạ cũng không biết. Rời đi thì khỏi nghĩ nữa rồi, nàng biết cơ hội duy nhất chỉ có tối nay. Nếu thất bại, Nhan Hoài Hi tuyệt đối sẽ không cho nàng lần thứ hai. Nếu nàng còn dám mưu tính rời đi, thì chẳng khác nào tự tìm đường chết ngay trước mặt nàng ấy. Mọi nhất cử nhất động chắc chắn đều sẽ bị theo dõi, không những không thể thành công, mà còn sẽ hoàn toàn chọc giận đối phương.

 

Đến lúc đó, cuốn sách của Dương Tầm Chu... ngàn vạn lần đừng thật sự biến thành lời tiên tri.

 

Vậy thì gả cho Nhan Hoài Hi sao?

 

Không thể phủ nhận rằng, khi Nhan Hoài Hi tỏ tình, tim nàng đã đập rất nhanh. Bất kể lý trí nghĩ thế nào, tình cảm của nàng vẫn đang thật sự nghiêng dần về phía Nhan Hoài Hi. Nếu không phải giữa hai người vẫn luôn tồn tại một khoảng cách ngăn trở, có lẽ chỉ cần nhất thời nóng đầu, nàng đã thật sự gật đầu đồng ý rồi.

 

Nàng rốt cuộc phải đối với Nhan Hoài Hi thế nào đây?

 

Dư Doanh Hạ trong lúc vô thức đã giơ tay lên, tựa như muốn v**t v* gương mặt của Nhan Hoài Hi. Chính nàng cũng không hề nhận ra hành động của mình. Đợi đến khi dần hoàn hồn lại, nàng mới phát hiện tay mình đã ở rất gần mặt Nhan Hoài Hi rồi.

 

Nhan Hoài Hi không nhúc nhích, tựa như đang chờ nàng chạm vào. Nhưng bên này mãi vẫn không có động tĩnh, Nhan Hoài Hi liền lặng lẽ chủ động áp lại gần, khẽ khẽ cọ cọ vào lòng bàn tay nàng.

 

Hệt như những đoạn video kiếp trước nàng từng xem, chủ nhân cố tình không sờ mèo, thế là mèo sốt ruột đến mức tự mình sán lại làm nũng.

 

Có ai hiểu nổi nỗi gian nan của nàng khi phải giữ vững lý trí trước sự dụ hoặc của một mỹ nhân hệ mèo không chứ? Trong lúc giằng co, nàng thậm chí còn từng nghĩ: đời người khó được hồ đồ, hay là cứ thuận theo người ta luôn cho rồi.

 

Dư Doanh Hạ khó nhọc thu tay về, quay người sang một bên, tay trái khẽ vỗ nhẹ lên tay phải, thật sự mềm đến vậy sao?

 

Đúng vậy, rất mềm, rất dễ sờ.

 

Mỹ nhân hệ mèo mất đi sự v**t v* lập tức trở nên vô cùng tủi thân. Nàng từ phía sau ôm lấy người đang quay lưng về phía mình.

 

"Cả đời ta giống như thiên sát cô tinh vậy, người thân gần như đều đã chết hết. Ta từng đặc biệt tìm người xem mệnh, nhưng buồn cười là ta lại không mang mệnh cách thiên sát cô tinh, vậy mà những gì ta trải qua còn thảm hơn cả người mang mệnh đó." Nhan Hoài Hi tự giễu, chậm rãi xé toạc vết thương của chính mình. Dư Doanh Hạ không nghe nổi những lời như thế, mỗi lần nghe thấy, nàng đều phải đau lòng rất lâu.

 

"Tai họa ở Quan Nguyệt Sơn Trang năm đó đã mang A Vụ đi. Ta vốn tưởng rằng hai chữ gia đình từ đó về sau sẽ không bao giờ xuất hiện trong đời ta nữa... cho đến khi ngươi bị đưa tới bên cạnh ta." Nàng vùi mặt nơi cổ Dư Doanh Hạ, giọng nói khẽ run rẩy, từng tia từng sợi đều kéo chặt trái tim của Dư Doanh Hạ.

 

"Doanh Hạ, cho dù ngươi có trách ta cũng được... nhưng ta sẽ không buông tay. Giống như lời ta vừa nói..."

 

Trong đầu Dư Doanh Hạ lập tức vang lên giọng nói như khóc như oán của Nhan Hoài Hi.

 

Ta chỉ còn ngươi thôi.

 

Dư Doanh Hạ không phải người sắt đá. Ngược lại, nàng rất dễ mềm lòng, huống hồ đối phương lại là Nhan Hoài Hi.

 

Cho dù lý trí đang nói rằng rất có thể đây là Nhan Hoài Hi cố ý tỏ ra yếu đuối để khiến nàng mềm lòng, nhưng vào lúc này, rõ ràng cảm xúc vẫn chiếm thượng phong nhiều hơn.

 

Nàng tuy không nói gì, nhưng lại nhẹ nhàng đặt tay mình lên mu bàn tay của Nhan Hoài Hi, dùng hơi ấm trong lòng bàn tay để sưởi ấm bàn tay đang lạnh buốt kia.

 

Faye:

 

Dành cho bạn nào cảm thấy cấn về hành vi của Nhan Hoài Hi. Ở chương 99 - 100, hành vi của Nhan Hoài Hi rõ ràng đã vượt quá ranh giới của một mối quan hệ lành mạnh: cưỡng ép thân mật, áp đặt hôn nhân, dùng tổn thương của bản thân để ràng buộc cảm xúc đối phương. Tuy nhiên, đặt trong bối cảnh nhân vật, một người mất hết thân nhân, tình cảm cực đoan, chiếm hữu mạnh và thiếu kinh nghiệm yêu đương thì những hành vi ấy lại rất đúng bản chất. Đáng chú ý là tác giả không hề tô hồng sự cực đoan này, mà thông qua phản ứng do dự sợ hãi và yêu cầu thời gian của Dư Doanh Hạ đã khéo léo đặt ra mâu thuẫn trung tâm: đây không phải tình yêu trưởng thành, mà là khởi điểm cho quá trình Nhan Hoài Hi buộc phải học cách yêu đúng đắn.

Bình Luận (0)
Comment