Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện

Chương 101

Những chuyện xảy ra trong hôm nay quá nhiều, khiến Dư Doanh Hạ không hề buồn ngủ. Dù đã nằm trên giường, nàng cũng chẳng có ý định nghỉ ngơi, càng không thể nào tĩnh tâm tu luyện. Lúc này lòng nàng rối như tơ vò, dù cố thế nào cũng không thể bình tâm.

 

Đúng khi nàng đang mơ hồ, bàng hoàng trước tương lai chưa rõ ràng, Nhan Hoài Hi hiểu ý, khe khẽ cất lên một khúc ca ru ngủ. Giai điệu ấy khiến Dư Doanh Hạ thấy quen thuộc, nàng vừa định nhớ xem mình từng nghe ở đâu, thì mí mắt đã nặng dần, ý thức cũng chậm lại, cuối cùng chìm vào một giấc ngủ yên bình.

 

Đến khi tỉnh lại, đã là sáng hôm sau. Dư Doanh Hạ mở mắt, phát hiện bên cạnh không còn ai, trên giường chỉ còn lại một mình nàng.

 

Nàng ngơ ngác nhìn trần nhà một lúc, vừa mới tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng. Phải qua một hồi, những ký ức của đêm qua mới từng chút từng chút quay lại.

 

... Đây thật sự không phải là mơ sao?

 

Dư Doanh Hạ xoa xoa thái dương hơi đau rồi ngồi dậy. Nàng chỉ khẽ cử động một chút, liền nghe thấy tiếng kim loại va chạm khẽ khàng vang lên. Nàng vén chăn lên, liền thấy một sợi xích bạc đang khóa nơi cổ chân mình.

 

Quả nhiên không phải mơ.

 

Dư Doanh Hạ khẽ thở dài. Ánh nắng bên ngoài rực rỡ đến vậy, tiếc rằng lại chẳng thể soi sáng được sự mơ hồ trong lòng nàng.

 

May mà sợi xích này khá dài, hẳn là sẽ không hạn chế việc nàng đi lại trong phòng.

 

Dư Doanh Hạ khoác áo lên người, đúng lúc ấy, nàng nhìn thấy trên chiếc tủ thấp cạnh giường có đặt một phong thư.

 

Nàng cầm lên mở ra xem, không ngờ lại là do Nhan Hoài Hi viết... Bản kiểm điểm?

 

Dư Doanh Hạ đọc từng chữ từng dòng. Trước hết Nhan Hoài Hi nói rằng mình có việc phải ra ngoài một lát, rất nhanh sẽ quay lại. Nàng đã dặn người chuẩn bị sẵn đồ ăn đặt trên bàn, toàn là những món Dư Doanh Hạ thích, và nàng cũng sẽ sớm trở về để ở bên nàng.

 

Những nội dung đó chỉ chiếm một phần nhỏ trong bức thư. Phần lớn còn lại đều là những chuyện tối qua Nhan Hoài Hi trong lúc rối loạn chưa kịp giải thích rõ, nay đều được nàng viết lại dưới hình thức tự kiểm điểm.

 

Từ tâm trạng khi lần đầu gặp Dư Doanh Hạ, đến lý do vì sao nàng từng nói ra những lời sẽ lợi dụng nàng, rồi sau đó tâm cảnh chuyển biến ra sao, cùng cả sự che giấu lừa mình dối người...

 

Có những lời, có lẽ đối mặt trực tiếp rất khó nói ra, thế nên Nhan Hoài Hi liền viết hết lên giấy, đem tất cả những chuyện lớn nhỏ trong khoảng thời gian này, từng điều từng điều bày ra trước mắt.

 

Mấy tờ giấy viết thư nối liền nhau. Dư Doanh Hạ dường như có thể tưởng tượng ra cảnh người kia ngồi trước bàn vào buổi sáng, vắt óc suy nghĩ từng câu từng chữ. Nét bút nơi đây tràn đầy áy náy, khiến người đọc có thể mơ hồ cảm nhận được sự chân thành của nàng.

 

Dư Doanh Hạ lật xem từng trang, tâm trạng phức tạp khó tả. Cho đến khi đọc xong chữ cuối cùng, nàng trầm mặc rất lâu rồi mới đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tu vi đã cho nàng thị lực vượt xa trước đây, đến mức nàng thậm chí còn nhìn rõ trên một tán cây không xa, có hai con chim đang quấn quýt rỉa lông cho nhau.

 

Khung cảnh ấm áp như vậy khiến lòng người cũng như được xoa dịu. Dư Doanh Hạ bỗng nở ra một nụ cười, không phải vì điều gì khác, mà là vì nàng không ngờ rằng thứ đầu tiên mình nhận được từ Nhan Hoài Hi lại không phải thư tình... mà là bản kiểm điểm.

 

Đằng xa, Đằng Nguyệt Lam vì không yên tâm nên lén tới xem tình hình, vừa lúc nhìn thấy cảnh này. Nụ cười trên gương mặt Dư Doanh Hạ khiến trái tim đang treo lơ lửng của nàng rốt cuộc cũng được thả xuống.

 

Đám người phụ trách trông chừng Dư Doanh Hạ tối qua thì đã sợ đến chết khiếp. Mấy kẻ không phát hiện ra việc Dư Doanh Hạ suýt trốn mất, nếu không phải Nhan Hoài Hi kịp thời chạy tới, e rằng nàng thật sự đã thoát rồi!

 

Nếu nàng thật sự chạy thoát, vậy thì tất cả những kẻ chịu trách nhiệm canh giữ đều có thể ăn no uống đủ rồi, chuẩn bị hứng chịu lôi đình nộ hỏa của chủ thượng.

 

Sau khi chủ thượng đến, tất cả bọn họ liền chuồn sạch. Nhưng bọn họ cũng không dám đi ngay, mà chờ thêm một lát, xác nhận rằng chủ thượng không có ý định truy cứu tại chỗ, lúc đó mới dám rời đi.

 

Thế nên họ cũng nghe được một chút những âm thanh vi diệu vọng ra từ trong phòng, chỉ là không ai dám ở lâu. Bọn họ vội vàng đi tìm Đằng Nguyệt Lam để cầu xin che chở, hy vọng vị đường chủ này có thể giúp nói vài lời tốt đẹp trước mặt chủ thượng. Dù sao ai cũng hiểu rõ, tuy chủ thượng không truy cứu ngay lúc đó, nhưng sang ngày hôm sau thì tuyệt đối khó thoát!

 

Dẫu sao cũng là người do chính mình dẫn dắt, nếu thật sự xảy ra chuyện, nàng cũng không thể nào thoái thác trách nhiệm. Đằng Nguyệt Lam tuy thở dài liên tục, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý giúp họ.

 

Đồng thời, trong lòng nàng cũng vô cùng lo lắng rốt cuộc giữa Nhan Hoài Hi và Dư Doanh Hạ đã xảy ra mâu thuẫn gì, mới khiến một cô nương tính tình hiền hòa như Dư Doanh Hạ lại nảy sinh ý định rời đi.

 

Nhất là sáng nay, khi nhìn thấy dáng vẻ không còn một tia vui vẻ nào của chủ thượng, nàng thậm chí đã nghĩ tới kết cục tệ nhất. Nhưng may thay, tình hình dường như không nghiêm trọng như nàng tưởng.

 

Đằng Nguyệt Lam treo lên một nụ cười nhẹ nhõm, rồi bước vào trong. Xem ra chủ thượng đã nghe lọt tai những lời nàng nói, không đến mức ép người ta quá chặt...

 

Nhưng vừa mới bước qua cửa, nàng liền nhìn thấy sợi xích bạc đang khóa nơi cổ chân của Dư Doanh Hạ.

 

Nụ cười trên gương mặt Đằng Nguyệt Lam cứng đờ trong nháy mắt, nàng quả thật đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.

 

"Đằng đường chủ? Mời ngồi. Ngươi đến tìm ta có việc gì sao?" Dư Doanh Hạ trông tâm trạng không tệ, thậm chí còn tự tay pha cho đối phương một chén trà.

 

"Dư cô nương..." Đằng Nguyệt Lam nghĩ mãi, trước khi mở miệng vẫn không nhịn được thở dài một tiếng.

 

"Cái đó... chủ thượng nàng... cách bày tỏ tình cảm có lẽ hơi đặc biệt, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không làm hại ngươi. Mong ngươi đừng sợ nàng." Đằng Nguyệt Lam vắt óc nghĩ cách thay Nhan Hoài Hi cứu vãn tình thế. Trong lòng nàng có chút hối hận, khi trước không nên quá yên tâm mà để Nhan Hoài Hi tự mình xử lý.

 

Với tư cách là trợ thủ đắc lực nhất của Nhan Hoài Hi, nàng lẽ ra phải nghĩ đến chuyện này từ sớm. Chủ thượng từ nhỏ lớn lên trong một môi trường méo mó, cách nàng biểu đạt tình cảm rất có thể chịu ảnh hưởng từ kẻ điên kia. Nàng vốn dĩ không nên trông chờ chủ thượng có thể xử lý chuyện cảm xúc một cách suôn sẻ!

 

Thế thì nguy rồi, nếu thật sự dọa người ta sợ hãi, về sau e rằng chỉ càng đẩy đối phương ra xa hơn. Cũng chỉ có thể nói, Dư Doanh Hạ lúc này vẫn còn cười được là vì nội tâm nàng đủ mạnh mẽ; đổi lại là người nhát gan một chút, chỉ sợ đã sợ đến bật khóc từ lâu rồi.

 

Dư Doanh Hạ hơi sững người, nàng không ngờ Đằng Nguyệt Lam đến tìm mình lại là vì chuyện này.

 

"Ngoài A Vụ tiểu thư ra, chủ thượng chưa từng liều mạng cứu bất kỳ ai khác. Dù người đó có giá trị lợi dụng đến đâu, cũng không thể so được với một cái mạng, bởi làm gì có quân cờ nào quý hơn sinh mệnh? Người có thể khiến nàng không tiếc mạng sống mà cứu, thì tuyệt đối không thể tồn tại hai chữ 'lợi dụng'. Trước kia chủ thượng và ngươi từng có hiểu lầm, khi ấy hai người có lẽ đều đang đề phòng lẫn nhau. Những chuyện khác ta không dám cam đoan, nhưng từ khi chủ thượng đưa ngươi về cốc, nàng tuyệt đối chưa từng còn mang tâm tư lợi dụng ngươi nữa." Đằng Nguyệt Lam cố gắng hết sức để thay chủ thượng mình giải thích.

 

"Còn về sợi xích này..." Đằng Nguyệt Lam trầm mặc thoáng chốc rồi mới gượng mở miệng: "Nàng vừa sợ ngươi rời đi, cũng sợ sau khi ngươi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm. Trước đó không lâu, nàng vừa mới ra ngoài, ngươi đã bị kẻ địch để mắt tới. Có chuyện này ảnh hưởng, phản ứng của nàng mới có phần quá khích."

 

"Đợi thêm một thời gian nữa, khi nguy cơ hoàn toàn được giải trừ, nàng sẽ dần dần nghĩ thông suốt thôi." Đằng Nguyệt Lam khéo léo chuyển trọng tâm mâu thuẫn sang phía kẻ địch, để khiến chủ thượng nhà mình trông bớt đáng sợ hơn.

 

Dư Doanh Hạ thầm cảm thán trong lòng: vị thuộc hạ này của Nhan Hoài Hi quả thật rất khéo ăn khéo nói. Nếu nàng thật sự tức giận, nghe xong những lời này, ít nhất cũng có thể nguôi đi phân nửa.

 

"Đằng đường chủ, vấn đề giữa ta và nàng rất phức tạp, không phải chuyện có thể giải quyết trong ngày một ngày hai."

 

"Ta biết." Đằng Nguyệt Lam gật đầu, giữa hàng mày khẽ nhíu mang theo một tia ưu sầu bất lực.

 

"Ngươi biết sao? Nhan Hoài Hi nói với ngươi à?" Trực giác của Dư Doanh Hạ lại cho nàng biết rằng, Đằng Nguyệt Lam hẳn là vừa mới hay chuyện này.

 

"Đúng vậy, ngươi và chủ thượng quen biết cũng đã lâu, cũng biết nàng ở phương diện tình cảm này... có phần khiếm khuyết." Đằng Nguyệt Lam cười khổ, "May mà giờ nàng cũng biết tìm người thỉnh giáo rồi. Đó, sáng sớm đã náo loạn cả lên một phen." Nàng chỉ ra ngoài cửa, những ai đã thành thân hoặc sắp thành thân đều bị lôi đi cả, lúc này đang nơm nớp lo sợ mà hồi đáp từng câu.

 

Khi Nhan Hoài Hi trở về, nàng vừa lúc nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng nói cười râm ran. Giọng Dư Doanh Hạ nghe có vẻ khá thoải mái.

 

Không biết trước đó Đằng Nguyệt Lam đã nói những gì, chỉ nghe sau một thoáng trầm mặc, Dư Doanh Hạ nói: "Ngươi yên tâm đi, bây giờ ta sẽ không lén lút trốn nữa đâu. Chuyện tối qua... cũng chỉ là nhất thời xúc động thôi. Mấy người phụ trách bảo vệ ta hôm qua không sao chứ?"

 

Nàng chỉ mong vì chuyện của mình mà không làm liên lụy người khác bị mắng.

 

"Đều không sao cả, từng người từng người đều sinh long hoạt hổ, ta còn quên luôn chuyện truy cứu bọn họ tắc trách." Nhan Hoài Hi vừa nói, vừa đẩy cửa bước vào, tiếng bàn luận trong phòng lập tức im bặt.

 

Dư Doanh Hạ nhìn nàng một cái, rồi lặng lẽ dời ánh mắt đi, vờ như đang ngắm nghía chậu hoa bên cạnh, dáng vẻ giống như đang giận dỗi.

 

Đằng Nguyệt Lam lập tức đứng dậy, đi tới bên cạnh Nhan Hoài Hi đang luống cuống không biết làm sao, đẩy nàng ngồi xuống bên cạnh Dư Doanh Hạ.

 

Mục đích chuyến đi này của nàng xem như đã đạt được, nàng vừa nói giúp chủ thượng những lời tốt đẹp, lại vừa thăm dò được thái độ của Dư Doanh Hạ. Sau khi xác định cô nương này đối với chủ thượng mình cũng không phải hoàn toàn vô tình, nàng rốt cuộc cũng yên tâm.

 

Chỉ cần không phải một mình chủ thượng đơn phương, vậy thì cục diện này vẫn chưa đến mức khó gỡ.

 

"Khụ... thuộc hạ chợt nhớ ra vẫn còn vài việc chưa xử lý, giờ phải đi giải quyết, xin cáo lui trước. Còn mấy kẻ trễ nãi nhiệm vụ kia, chủ thượng cứ giao cho thuộc hạ, thuộc hạ bảo đảm sẽ khiến bọn họ nhớ đời."

 

Nhan Hoài Hi khoát tay cho nàng đi. Lúc này tâm tư của nàng hoàn toàn không đặt trên đám người kia. Đằng Nguyệt Lam vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt hỏi thăm có phần lúng túng của Nhan Hoài Hi.

 

Khóe môi Đằng Nguyệt Lam cong lên một đường cong nhàn nhạt, dùng khẩu hình nói: "Ngài cố gắng dỗ dành nàng ấy, đừng dọa người ta, chậm rãi thôi."

 

Cửa phòng mở ra rồi lại khép lại, trong phòng chỉ còn lại hai người.

 

Giữa không gian yên tĩnh đến lạ, tâm tư của cả hai đều cuộn trào không ngừng.

 

"Doanh Hạ, bên này chúng ta đã thu dọn xong xuôi cả rồi, lát nữa sẽ khởi hành về cốc." Nhan Hoài Hi cẩn thận lên tiếng.

 

Dư Doanh Hạ gật đầu, tỏ ý mình đã biết.

 

Nhan Hoài Hi liếc sang chỗ lá thư ở không xa, thấy rõ dấu vết đã được mở ra xem, nghĩ rằng Dư Doanh Hạ hẳn đã đọc rồi.

 

"Ta lại từ chỗ Dương Tầm Chu lấy thêm vài cuốn thoại bản, vừa mới gửi tới. Nàng ấy nghe nói ngươi đã vẽ xong tranh minh họa cho một cuốn thì rất vui, không chỉ mong sớm nhận được tranh của ngươi, mà còn hy vọng có thể trả giá cao, mời ngươi tiếp tục minh họa cho những cuốn khác." Nhan Hoài Hi nghĩ mãi, cuối cùng mới tìm được một chủ đề có thể khiến Dư Doanh Hạ chịu để ý đến mình.

 

Nghe đến lời này, Dư Doanh Hạ vốn đang cố nén cảm xúc, rốt cuộc vẫn không giấu được vẻ vui mừng. Điều này có nghĩa là Dương Tầm Chu không hề ghét bỏ thân phận của nàng, bọn họ vẫn có thể làm bạn. Dương Tầm Chu là người đầu tiên trong thế giới này chủ động bày tỏ thiện ý với nàng, nàng vô cùng trân trọng người bạn ấy.

 

Trên gương mặt Nhan Hoài Hi lộ ra một chút u oán, tuy Doanh Hạ đã chịu để ý tới nàng, nhưng rõ ràng sự chú ý ấy lại nghiêng nhiều về người khác.

 

Chỉ là nét vui mừng trên mặt Dư Doanh Hạ chẳng duy trì được bao lâu liền rũ xuống. Nhan Hoài Hi cũng chẳng buồn giữ lấy chút u oán kia nữa, vội vàng hỏi nàng xảy ra chuyện gì.

 

"Tranh của ta... cùng với túi trữ vật bị loạn lưu không gian cuốn mất rồi." Đó là thành quả nàng vẽ suốt mấy ngày liền, Dư Doanh Hạ thở dài một tiếng, có chút tiếc nuối.

 

"Vậy thì... ta vẽ lại cùng ngươi." Nhan Hoài Hi lặng lẽ nắm lấy tay Dư Doanh Hạ. Dư Doanh Hạ nhìn nàng một cái, cuối cùng cũng không rút tay về.

 

Trong mắt Nhan Hoài Hi lập tức dâng lên ý cười. Nàng lấy ra từ túi trữ vật những cuốn sách Dương Tầm Chu gửi tới, trong đó có một cuốn chính là thoại bản viết về nàng và Doanh Hạ mà lúc trước nàng từng ép đối phương sửa lại. Nàng đem toàn bộ ra ngoài, rồi "vô tình" làm rơi đúng cuốn quan trọng nhất.

 

Cuốn sách có chất liệu tốt nhất rơi xuống đất. Chính quyển sách có phần không ăn nhập đó lập tức thu hút sự chú ý của Dư Doanh Hạ.

 

Nàng cúi người nhặt lấy. Vì tên sách đã khác trước, nên trước khi mở ra, nàng hoàn toàn không biết đây chính là đồng nhân văn phiên bản HE của mình.

 

Vì tò mò, nàng liền mở sách ra xem. Dương Tầm Chu đã đóng gói cuốn này cẩn thận như vậy, hẳn là tác phẩm đắc ý của nàng ấy, gửi tới chắc cũng là vì muốn mời mình vẽ minh họa. Người ta đã không chê thân phận của mình, thì mình càng phải vẽ cho thật tử tế.

 

Dư Doanh Hạ liếc nhìn trang đầu tiên.

 

Trong chớp mắt, biểu cảm trên gương mặt nàng cứng đờ lại. Chỉ nghe "bốp" một tiếng, nàng đỏ bừng mặt, tốc độ cực nhanh gập cuốn sách lại.

Bình Luận (0)
Comment