Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện

Chương 102

Dư Doanh Hạ khép mắt lại một lát, nàng cảm thấy có lẽ mình đã hoa mắt rồi, nếu không thì sao có thể nhìn thấy một phiên bản khác của đồng nhân H văn chứ?

 

Thế rồi nàng mở mắt ra nhìn lại lần nữa, phát hiện mọi thứ vẫn y nguyên như cũ.

 

Vẫn là mùi vị quen thuộc, vẫn là công thức quen thuộc, đúng là quyển đồng nhân của nàng, chỉ có điều cuốn này so với quyển trước kia thì đã khác đi rất nhiều.

 

Quyển trước vừa mở đầu đã là cưỡng chế hệ, nào là giam cầm, nào là cưỡng ép play, hai người yêu nhau rồi lại giết nhau, giằng xé đến thấu xương.

 

Còn quyển này thì uyển chuyển hơn không ít, không còn vừa mở ra đã nhét vào những nội dung khiến tim nàng nhảy bungee nữa. Chỉ là sự "uyển chuyển" này cũng chỉ là tương đối mà thôi, bởi vì nội dung thật sự uyển chuyển thì đâu thể vừa mở đầu đã viết chuyện nàng vì muốn giành được tín nhiệm mà leo thẳng lên giường của Nhan Hoài Hi để quyến rũ người ta.

 

Dư Doanh Hạ cảm thấy mình giống như đang cầm trong tay một củ khoai lang nóng bỏng, vừa nóng vừa khó xử. Nàng có chút không dám tin, Dương Tầm Chu gan lớn tới mức đó sao? Sau khi đã biết thân phận của nàng... không, mấu chốt là sau khi biết thân phận của Nhan Hoài Hi rồi, vậy mà còn dám viết thêm một quyển nữa, thậm chí còn trực tiếp mang tới đưa cho đương sự?

 

Nhưng nếu Dương Tầm Chu thật sự gan lớn đến mức dám đưa sách tới trước mặt người trong cuộc, vậy nàng ấy đã chẳng phải trốn ở bên ngoài bao nhiêu năm như thế!

 

Sau cơn chấn động ban đầu, Dư Doanh Hạ dần dần xâu chuỗi lại mọi chuyện. Nàng ngẩng đầu lên, liếc nhìn Nhan Hoài Hi một cái đầy sâu kín, kẻ kia ánh mắt đầy tránh né, rõ ràng là đang chột dạ.

 

Phá án rồi.

 

Cũng phải thôi, nếu không phải chính đương sự yêu cầu, lấy tính cách cẩn trọng của Dương Tầm Chu, thì tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện gửi sách tới khiêu khích như thế này.

 

"Bắt người ta viết mấy thứ này làm gì? Nàng ấy chắc bị dọa cho muốn chết rồi phải không?" Dư Doanh Hạ đặt quyển sách trong tay sang một bên, không cần đoán cũng biết trước đó Dương Tầm Chu đã phải trải qua những gì.

 

Nhan Hoài Hi thu lại tâm tư nhỏ bé của mình, sau đó mang theo mấy phần oán trách nói: "Ai bảo nàng ấy trước kia quá đáng như vậy."

 

Dư Doanh Hạ khẽ nhướng mày. Dương Tầm Chu còn chưa kịp tới tố cáo Nhan Hoài Hi, thế mà nàng ấy đã vội trách người ta quá đáng trước rồi sao?

 

"Nếu là người khác thì thôi đi, đằng này nàng ấy lại là Văn Thánh. Từng chữ từng câu nàng ấy viết ra đều bao phủ quỹ tích của vận mệnh. Điều đó chẳng phải có nghĩa là, trong vận mệnh mà nàng ấy viết xuống, hai chúng ta căn bản không có kết cục tốt sao? Vận mệnh có ngàn vạn lối rẽ, nàng ấy lại cố tình chọn đúng con đường tệ nhất, xui xẻo biết bao nhiêu?" Nhan Hoài Hi vẫn canh cánh trong lòng chuyện này. Đặc biệt là mấy ngày nay quan hệ giữa nàng và Dư Doanh Hạ trở nên cứng nhắc, phía Dương Tầm Chu cũng phải gánh chịu không ít áp lực.

 

May mà các nàng không ở gần nhau. Nếu vẫn như trước kia cùng ở trong Tam Khê Thành, cho dù Nhan Hoài Hi có vì Dư Doanh Hạ mà không làm ra chuyện tổn hại thực chất tới Dương Tầm Chu, thì nàng cũng nhất định sẽ khiến Dương Tầm Chu phải gặp ác mộng mấy ngày mấy đêm liền.

 

Nàng là hồn tu mạnh nhất của thế gian này, trong lĩnh vực thao túng tinh thần thì không một ai có thể vượt qua. Cho dù Dương Tầm Chu là tu sĩ Luyện Hư Hợp Đạo cũng đừng hòng tránh khỏi.

 

Ở một trấn thành xa xôi nào đó, Dương Tầm Chu đang cắm đầu múa bút chợt hắt hơi một cái. Nàng bỗng thấy sống lưng lạnh toát, cứ như có thứ gì đó đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào sau lưng mình.

 

"Hy vọng tên ma đầu đó sẽ vừa lòng." Dương Tầm Chu vừa nói vừa xoa xoa cánh tay mình. Đây đã là nội dung tốt nhất nàng ta vắt óc chọn lựa ra rồi. Nếu Nhan Hoài Hi vẫn còn không vừa ý, vậy nàng ta chỉ đành phải dắt đám trẻ trong nhà chuyển đi nơi khác trốn một thời gian.

 

Nhưng nàng cũng thật sự rất muốn lấy được tranh của người kia... Thôi thì cứ chờ thêm chút nữa vậy, biết đâu sẽ có tin tốt. Hơn nữa, nhìn tình hình hiện tại, họa sư của nàng nói không chừng còn có thể che chở cho nàng được.

 

Dư Doanh Hạ cũng không biết phải diễn tả sự bất lực của mình thế nào. Khó khăn lắm mới thấy Nhan Hoài Hi lộ ra một mặt trẻ con như vậy, chỉ là khổ cho Dương Tầm Chu, trong quãng thời gian này e rằng ngày nào cũng sống trong thấp thỏm lo sợ.

 

Nhan Hoài Hi đã đọc qua nội dung của quyển này rồi, sửa đổi xem như cũng khá hợp ý nàng. Dù ở giữa vẫn còn vài khúc mắc nhỏ, nhưng vận mệnh của các nàng vốn là như thế, chỉ cần tổng thể đi theo hướng tốt là được.

 

"Ít nhất kết cục của quyển này cũng báo cho ta biết chúng ta vẫn còn khả năng." Nhan Hoài Hi trông có vẻ đáng thương vô cùng, cứ như đang đem kết cục của một quyển thoại bản làm chỗ dựa mong manh cho chính mình.

 

Lúc này ngay cả Dư Doanh Hạ cũng có chút không đành lòng mở miệng trách móc. Rõ ràng nàng mới là người bị nhốt trong căn phòng này, vậy mà dáng vẻ của người kia lại còn đáng thương hơn cả nàng, trớ trêu thay, nàng lại đúng là rất dễ dính chiêu này.

 

"Người ta chỉ là một người viết thoại bản thôi, ngươi chấp làm gì cho mệt?" Giọng của nàng bất giác mềm xuống.

 

Nhan Hoài Hi hơi khép mi mắt, Dư Doanh Hạ có chút không nhìn rõ được thần sắc trong mắt nàng.

 

"Tuy chỉ là một quyển thoại bản, nhưng Doanh Hạ... ngươi thật sự không hề bị nội dung trong đó ảnh hưởng chút nào sao?" Im lặng một lúc lâu, Nhan Hoài Hi mới khẽ hỏi.

 

Ánh mắt Dư Doanh Hạ khựng lại trong giây lát. Quả nhiên không có gì giấu nổi Nhan Hoài Hi. Nếu sự nhạy bén này của nàng có thể dành thêm một chút cho những chuyện khác thì tốt biết mấy.

 

"Thấy chưa, ta đâu có oan cho nàng ấy. Vận mệnh xấu bị nàng ấy viết xuống rồi, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới người trong vận mệnh đó. Nghĩ lại, ta vẫn là đã quá khách khí với nàng ấy!" Nhan Hoài Hi càng nói càng tự sinh ra một bụng bực dọc, trông bộ dạng này e rằng lát nữa mà tâm trạng không tốt lên, nàng lại phải đi gây phiền cho người ta.

 

Vì sự an toàn của Dương Tầm Chu, Dư Doanh Hạ chủ động nắm lấy tay nàng.

 

"Rồi rồi, có phải chuyện lớn gì đâu. Khi chúng ta rơi vào cảnh khốn khó, người ta cũng giúp đỡ không ít, không được đi gây phiền cho người ta." Nhân lúc Nhan Hoài Hi còn luôn nghe lời mình trong phần lớn mọi chuyện, Dư Doanh Hạ nói chuyện cũng cứng rắn hơn hẳn.

 

Nếu là trước kia, nàng không dám như vậy.

 

"Được." Cơn tức của Nhan Hoài Hi tựa như lập tức bị dập tắt, ngoan ngoãn đến mức giống hệt một con mèo tốt bụng tuyệt thế hiếm có.

 

"Hơn nữa ta thấy người ta cũng đâu có viết sai. Bản tính của người nào đó vốn dĩ cũng đúng là như vậy." Dư Doanh Hạ lắc lư bàn chân, sợi xích bạc trên cổ chân vang lên tiếng va chạm khe khẽ.

 

"Không giống." Nhan Hoài Hi nhỏ giọng biện bạch cho mình, "Ta sẽ không thật sự làm tổn thương ngươi. Còn người trong sách kia... nhất định là đã bị Dương Tầm Chu yêu ma hóa rồi!"

 

Bản thân nàng cũng không có nhiều "chiêu trò" như vậy. Ngày đầu tiên nhìn thấy quyển sách ấy, ngay cả chính Nhan Hoài Hi cũng từng cảm khái rằng bản thân mình trên một nhánh vận mệnh khác lại lợi hại đến thế sao?

 

Dư Doanh Hạ khẽ hừ một tiếng, cũng chẳng nói rõ là mình tin hay không.

 

"Những quyển sách này cứ để bên ta đi. Ta còn cần giấy bút nữa. May mà sau khi trở thành tu sĩ thì trí nhớ của ta tốt hơn trước rất nhiều, đến giờ vẫn còn nhớ những bức tranh đã vẽ, không cần phải suy nghĩ lại từ đầu."

 

Như thể đã sớm chuẩn bị chu toàn, Nhan Hoài Hi từ trong túi trữ vật lấy ra toàn bộ những thứ Dư Doanh Hạ cần dùng, giống hệt như đã quá quen thuộc với thói quen vẽ tranh của nàng.

 

Sau đó nàng cũng chẳng có ý định rời đi. Đợi đến khi Dư Doanh Hạ trải xong giấy, mài xong mực, vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện Nhan Hoài Hi vẫn còn ngồi ngay bên cạnh mình.

 

Dư Doanh Hạ nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt như đang hỏi: Sao ngươi còn ở đây?

 

"Ta nhớ khi trước ngươi phải vẽ rất lâu, tranh cũng không ít. Ta có thể giúp ngươi một phần. Tay nghề của ta tuy không tính là giỏi, nhưng nếu chỉ cần mô phỏng lại thì hẳn không có vấn đề." Vì sợ bị từ chối, Nhan Hoài Hi có chút căng thẳng, đến cả vạt áo cũng bị nàng nắm đến nhăn nhúm. Mấy lời này đều là cái cớ, thật ra nàng chỉ là muốn được ở bên cạnh Dư Doanh Hạ mà thôi.

 

Chỉ có ở cạnh nhau, mới có cơ hội nảy sinh tình cảm. Mặc dù những kẻ dưới tay nàng bày mưu hiến kế chưa chắc đã đáng tin cậy, nhưng vào lúc này nàng cũng chỉ có thể cố gắng thử một lần.

 

Đáng tiếc thay, Dư Doanh Hạ tuy không bài xích việc nàng ở bên cạnh mình, nhưng mà có những việc cũng có ngoại lệ, ví dụ như lúc nàng làm việc.

 

Những bức tranh kia dù sao cũng chẳng phải là tranh đứng đắn gì, cho nên nàng luôn quen với việc sáng tác một mình.

 

Dư Doanh Hạ nhìn chằm chằm Nhan Hoài Hi, gương mặt dần dần nóng lên: "Ngươi biết rõ ta vẽ cái gì sao?"

 

Nhan Hoài Hi lẽ ra không nên biết mới đúng, dù sao nàng cũng chưa từng cho nàng ấy xem. Trừ phi nàng ấy đã lén nhìn trộm lúc nàng vẽ!

 

Nhan Hoài Hi lập tức nhận ra mình lỡ lời, nàng chớp chớp đôi mắt vô tội định giả ngu cho qua, đáng tiếc là hiện tại Dư Doanh Hạ đã không còn ăn chiêu này nữa, trực tiếp đuổi người ra ngoài.

 

Dư Doanh Hạ khẽ thở dài, rồi ngồi xuống trước bàn tiếp tục vẽ.

 

Cửa sổ mở rộng, nắng bên ngoài vừa đẹp, gió cũng không lạnh. Một lát sau còn thoang thoảng bay tới một làn hương hoa đào nhè nhẹ. Dư Doanh Hạ rất thích, chỉ cảm thấy tinh thần mình cũng thả lỏng hơn hẳn.

 

Hương hoa đào... không đúng, mùa này làm sao có đào nở?

 

Dư Doanh Hạ ngẩng đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy tại nơi xa xa kia, trên một cây đào chẳng biết từ lúc nào đã bung nở kín một tán hoa hồng phấn.

 

Chỉ liếc qua là cũng biết ngay đây là tiểu xảo của ai đó. Dư Doanh Hạ nhìn thêm mấy lần, rồi liền có một cánh đào theo gió bay xuống, nhẹ nhàng đáp lên mặt bàn trước mặt nàng.

 

Ngoài khung cửa sổ, vạt áo đỏ kia còn chưa kịp giấu đi. Thật ra Dư Doanh Hạ rất rõ, với sự cẩn trọng của người như Nhan Hoài Hi, làm sao có thể vô tình để lộ vạt áo như vậy được? Rõ ràng là cố ý để nàng nhìn thấy.

 

Dư Doanh Hạ khẽ cong khóe môi, sau đó nhón lấy cánh đào, giả vờ như không nhìn thấy người ở bên ngoài. Về chuyện này, nàng không định dễ dàng bỏ qua đâu, ai bảo nàng ấy dám lén nhìn trộm tranh của mình chứ!

 

Dư Doanh Hạ tiếp tục cầm bút vẽ trên giấy, nửa ngày cứ thế trôi qua trong chớp mắt. Thỉnh thoảng nàng đặt bút xuống, xoa xoa cổ tay đã mỏi, liền có một luồng linh lực khẽ lướt qua, tựa như có đôi tay vô hình đang nhẹ nhàng giúp nàng xoa bóp. Mỗi lần như vậy, trên bàn nàng lại xuất hiện thêm những món điểm tâm nàng thích nhất.

 

Ngoài cửa sổ có đào hồng phấn để ngắm, có người giúp mình "xoa tay", còn tiện thể được ăn điểm tâm ngon. Nếu không phải trên cổ chân vẫn còn vướng một sợi xích, e rằng Dư Doanh Hạ sẽ thật sự rất thích những ngày tháng an nhàn như thế này.

 

Còn đối với Nhan Hoài Hi ở ngoài cửa, chỉ cần Dư Doanh Hạ không quá bài xích việc nàng đến gần, nàng cũng đã thở phào nhẹ nhõm rồi.

 

Chỉ có điều, ở một nơi rất xa rất xa, đám cẩu quân sư của nàng chứng kiến cảnh này mà sốt ruột đến mức giậm chân liên hồi. Ai cũng tưởng chủ thượng của mình là người quyết đoán dứt khoát, thế mà trong chuyện tình cảm lại do dự ngần ngại đến như vậy!

 

"Bộp."Bỗng đâu từ rất xa có một cục giấy nhỏ bay tới, không sai lệch chút nào, nện thẳng xuống bên cạnh bàn chân Nhan Hoài Hi.

 

Nhan Hoài Hi liếc nhìn một cái, ngón tay khẽ móc, liền vớt cục giấy kia vào trong lòng bàn tay.

 

Nàng lặng lẽ mở ra xem, bên trong viết: 【Ngài phải chủ động hơn một chút chứ! Dư cô nương trông đâu có kháng cự ngài, bao nhiêu cơ hội tốt như vậy rồi, ngài cứ trực tiếp hôn người ta luôn đi, chứ còn ngồi xổm chôn chân ngoài cửa làm gì!】

 

Nhan Hoài Hi nhìn về phía đó, thấy có một người đang huơ huơ tay ra hiệu, rồi ngay lập tức bị Đằng Nguyệt Lam ấn xuống.

 

Đằng Nguyệt Lam khẽ thở dài, áy náy cười với Nhan Hoài Hi một cái. Người nàng mang theo quả thật có phần không đáng tin. Chủ thượng cứ theo nhịp điệu như hiện tại là được rồi, sao có thể quá nhanh? Với thân phận tu sĩ, thứ các nàng không thiếu nhất chính là thời gian, hoàn toàn có thể chầm chậm mà tiến tới.

 

Dư cô nương thiếu cảm giác an toàn, thời gian ắt sẽ từng chút từng chút một bù đắp cho nàng những điều ấy.

 

Đằng Nguyệt Lam cho rằng Nhan Hoài Hi hiểu rõ nặng nhẹ trong đó. Ai ngờ nàng lại hiểu lầm ý cười kia, tưởng rằng đó là khích lệ mình.

 

Nhan Hoài Hi suy nghĩ hồi lâu, trong lòng dần dần có kế hoạch.

 

Dư Doanh Hạ một hơi vẽ bù rất nhiều bức. Đến khi nàng lại đặt bút xuống lần nữa, bên ngoài trời đã hoàn toàn sập tối.

 

Lúc trời vừa chạng vạng, Nhan Hoài Hi đã lặng lẽ đặt lên bàn nàng mấy viên dạ minh châu, vì vậy trong phòng nàng vẫn sáng sủa như ban ngày.

 

Thời tiết lúc này vẫn còn khá lạnh. Ban ngày có mặt trời thì còn đỡ, chứ đến tối, gió nổi lên là cái lạnh liền tràn vào thấu xương.

 

Dù biết tu sĩ không sợ lạnh, nhưng Dư Doanh Hạ vẫn có chút không nỡ để Nhan Hoài Hi cứ đứng mãi ở ngoài. Nàng thò đầu ra ngoài cửa sổ, định gọi người vào, nào ngờ đến khi nhìn kỹ mới phát hiện, không biết từ lúc nào bóng dáng màu đỏ ấy đã lặng lẽ biến mất.

 

Chẳng trách phía sau lại yên tĩnh đến vậy.

 

Dư Doanh Hạ nhìn khoảng sân trống không một ai, ánh mắt khẽ trầm xuống, mang theo mấy phần phức tạp, rồi nàng khép cửa sổ lại.

 

Cũng tốt, nàng còn tưởng tối nay Nhan Hoài Hi lại sẽ nghĩ đủ mọi cách để ở lại chỗ mình.

 

Dư Doanh Hạ thu hết dạ minh châu lại. Buổi chiều vừa vẽ tranh vừa ăn bánh ngọt, nàng đã no rồi nên cũng không định chuẩn bị thêm bữa tối.

 

Mà ban đêm tĩnh lặng thế này, lại đúng là lúc thích hợp để tu luyện. Dư Doanh Hạ đang chuẩn bị củng cố lại một tầng công pháp mới, nào ngờ trong bóng tối lại vang lên tiếng bước chân.

 

Người đang ngồi bên mép giường bất ngờ bị một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy. Dư Doanh Hạ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hôn khẽ một cái lên khóe môi.

 

Nàng sững ra trong thoáng chốc, rồi lập tức lộ ra biểu cảm "quả nhiên là thế". Dù sao buổi sáng Nhan Hoài Hi còn lộ rõ bộ dạng muốn dây dưa không dứt với nàng, làm sao có thể thật sự để nàng yên tĩnh một mình được?

 

"Ta còn chưa đáp ứng ngươi, không được..." Lời của Dư Doanh Hạ bỗng khựng lại.

 

Có đôi khi, nàng thật sự ước gì tu sĩ đừng có năng lực nhìn trong đêm tốt đến vậy, nếu không nàng cũng chẳng thể liếc mắt một cái đã trông thấy Nhan Hoài Hi đang mặc loại váy sa mỏng, cổ trễ đến mức kia.

 

Loại sa y này cực mỏng, tuy có che chắn đôi chút, nhưng cái cảm giác nửa kín nửa hở, như muốn từ chối mà lại như đang mời gọi ấy, ngược lại càng dễ khiến người ta bị dụ dỗ!

 

Dư Doanh Hạ nhất thời quên cả hô hấp. Nàng nào từng trải qua kiểu quyến rũ thế này, đến mức ngay cả việc từ chối cũng bị quên mất.

 

Nhan Hoài Hi vốn chỉ định hôn trộm một cái, thấy Dư Doanh Hạ không ngăn cản, liền được đằng chân lân đằng đầu.

 

Dư Doanh Hạ chợt cảm thấy cảnh tượng này quen đến kỳ lạ, như thể mình đã từng thấy ở đâu rồi... đúng rồi, chính là cảnh mở đầu trong quyển sách kia. Chỉ là vị trí của nàng và Nhan Hoài Hi đã bị đảo ngược, trong sách, người mặc loại cổ phục gợi cảm tình thú ấy để quyến rũ người khác chính là nàng.

 

Mà trong hiện thực, nàng lại chẳng hề có được sự thong dong tự tại như Nhan Hoài Hi.

 

So sánh như vậy, phản ứng của nàng quả thực có chút mất mặt. Sau khi hoàn hồn từ nụ hôn của Nhan Hoài Hi, Dư Doanh Hạ lập tức cắn nhẹ lên môi nàng.

 

Mặc dù có chút đau, Nhan Hoài Hi lại không chịu buông ra. Trong nụ hôn dần trở nên gấp gáp hơn ấy, Dư Doanh Hạ vô tình kéo tuột xuống hơn nửa lớp sa y của nàng.

 

Đầu ngón tay nàng chạm vào làn da không còn bị y phục che phủ. Bóng đêm tuy tạo thành một bức màn tự nhiên, lại càng khiến bầu không khí mập mờ âm thầm lan tràn trong sự tĩnh lặng.

 

Dư Doanh Hạ nghe thấy ai đó khẽ bật cười, tựa như đang cười nàng vội vã không nhịn được nữa.

 

Nhiệt độ trên gương mặt nàng càng lúc càng nóng bỏng, rồi cũng không biết lấy đâu ra sức, nàng trực tiếp đè kẻ đang quyến rũ mình xuống giường.

 

Tóc dài của Nhan Hoài Hi như mực trải ra trên mặt giường, phần y phục còn sót lại mơ hồ phác ra đường cong thân thể nàng, trông như đang chờ nàng "ban ân". Dư Doanh Hạ cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, nào ngờ lại cảm nhận được đầu ngón tay của người kia khẽ lướt qua đùi mình, mang theo ý vị trêu chọc mười phần.

 

"Nhan Hoài Hi..." Trong giọng Dư Doanh Hạ đã pha lẫn một tia run rẩy. Nàng không che giấu được cảm xúc của mình, cũng không che giấu được d*c v*ng bị ai đó khơi dậy. Người tưởng như đang bị nàng đè dưới thân kia lại nở ra một nụ cười vô tội, nhưng trong nụ cười ấy rõ ràng mang theo ý vị mưu kế đã thành.

 

Nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng sẽ đúng như ý kẻ kia. Đến lúc đó, muốn không chịu trách nhiệm cũng không được nữa. Dư Doanh Hạ khẽ nheo mắt, rồi kéo luôn cái chăn bên cạnh, bọc con "mèo ăn vụng" kia thành một cái bánh chưng gọn gàng.

Bình Luận (0)
Comment