"Ầm!"
Dư Doanh Hạ đang ở trong phòng thì bị tiếng động đột ngột bên ngoài làm giật mình, tay run lên, một giọt mực rơi xuống bức họa.
Bức tranh này coi như hỏng rồi, nhưng nàng cũng chẳng còn tâm trí để ý đến nó nữa, động tĩnh vừa rồi quá lớn, nghe như vọng ra từ... phòng bếp?
Trong viện của Nhan Hoài Hi có một gian bếp, nhưng ngày thường gần như chỉ để làm cảnh, mãi đến khi Dư Doanh Hạ đến đây thì nơi ấy mới thực sự có lúc nhóm lửa.
Sao trong bếp lại có thể phát ra tiếng nổ được?
Dư Doanh Hạ khẽ hít một ngụm khí lạnh, chẳng lẽ là người nào đó không chịu yên phận, nhất quyết vào bếp giày vò một phen?
Nàng thò đầu ra khỏi cửa sổ nhìn qua, chỉ thấy trong bếp cuồn cuộn khói đen bốc lên.
Dự cảm chẳng lành... Quả nhiên đã thành sự thật! Dư Doanh Hạ hơi trợn tròn mắt.
Trước cửa bếp còn có hai tiểu cô nương với vẻ mặt không thể tin nổi, các nàng do dự đứng đó, người bên trong dường như còn nói gì với họ.
Đứa lớn ôm chặt lấy muội muội không ngừng lắc đầu, vẻ mặt từ kinh ngạc chuyển sang kháng cự, bất kể thế nào cũng không dám bước vào.
Đứa nhỏ hơn thì để ý tới ánh nhìn của Dư Doanh Hạ, liền đáng thương ngước mắt nhìn sang, như thể đang cầu cứu.
Nhan Hoài Hi nhìn vật đen sì sì trong tay mình, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ khẽ thở dài. Hai đứa trẻ sống chết cũng không chịu nếm thử, dù sao thứ này nhìn thế nào cũng chẳng giống đồ ăn.
Rõ ràng trước kia nàng thấy Doanh Hạ làm mấy thứ này nhẹ nhàng như không, vậy mà đến lượt mình thì lại liên tiếp xảy ra đủ chuyện?
Nhan Hoài Hi hơi nhíu mày, ôm một tia may rủi, nàng gắp một mẩu nhỏ đen thui trên đĩa lên, cắn răng cắn xuống một miếng.
【Đừng!】 Truyền âm của Dư Doanh Hạ tới ngay sau đó, nàng vừa len lén thả thần thức qua nhìn trộm thì đã thấy Nhan Hoài Hi định ăn thứ đồ quỷ quái kia!
Chỉ tiếc là đã chậm một bước, không ngăn được nàng ấy đưa thứ đó vào miệng. Thấy Nhan Hoài Hi cắn một miếng "than đá" đen sì kia, Dư Doanh Hạ còn cảm giác như chính đầu lưỡi mình cũng bắt đầu tê rần theo.
Chỉ một thoáng sau, sắc mặt của Nhan Hoài Hi biến đổi đủ kiểu, trông chẳng khác gì trúng độc.
Bởi vì muốn làm món ngọt cho đám trẻ con, Nhan Hoài Hi đã cho rất nhiều đường, cho nên "cục than" này vẫn giữ nguyên vị ngọt gắt đến thé cổ. Mà nếu chỉ ngọt gắt thôi cũng đành, đằng này thứ còn hun người hơn cả vị ngọt ấy lại chính là mùi khét của than cháy sém!
Trong vị đắng gắt thé cổ đó còn lẫn một tia chua mặn quái lạ, Nhan Hoài Hi bắt đầu nghi ngờ có lẽ trước đó mình đã cho nhầm thứ gì vào, nên mới tạo ra cái mùi vị kỳ quái đến vậy.
Nàng cố gắng mãi vẫn không sao nuốt nổi, vì không muốn làm hại dạ dày mình, cuối cùng đành nhổ phắt thứ có thể so sánh với thuốc độc ấy ra ngoài.
Hai đứa trẻ đứng bên ngoài lộ vẻ "quả nhiên là vậy", thứ này thì làm sao mà ăn được?
Nhan Hoài Hi uống liền mấy ngụm nước, nhưng cổ họng vẫn cứ như bị mấy thứ bẩn thỉu gì đó sặc vào, nàng ho sặc sụa không ngừng, đến mức trông như sắp ho ra cả nước mắt.
Nàng dùng vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn về phía thần thức của Dư Doanh Hạ. Theo góc nhìn của Dư Doanh Hạ mà nói, nàng lúc này đúng là "người còn yêu kiều hơn hoa", khiến người ta không sao nỡ lòng.
【Nếu ngươi thật sự muốn ăn, thì đi tìm người vào bếp đi, đừng tự giày vò mình như vậy...】 Dư Doanh Hạ bất đắc dĩ truyền âm đề nghị.
【Nhưng trong cốc những người biết nấu ăn đều không có ở đây, số còn lại cũng chẳng khá hơn ta là bao.】 Nhan Hoài Hi tiếp tục "đóng vai đáng thương" trong bếp. Dư Doanh Hạ biết rõ nàng thực ra không yếu ớt như vẻ bề ngoài, nhưng nhìn thấy nàng thật sự ăn phải thứ đó xong, trong lòng rốt cuộc vẫn mềm đi đôi chút.
Nàng bắt đầu cách không chỉ cho Nhan Hoài Hi cách làm món điểm tâm mong muốn. Chỉ tiếc là vị phản diện boss này xa lạ với phòng bếp chẳng khác gì nàng xa lạ với âm luật vậy. Dư Doanh Hạ nghĩ tới sự bất lực của chính mình đối với âm luật, bỗng nhiên lại có thể đồng cảm với việc Nhan Hoài Hi "nổ tung nhà bếp" thế này.
Kết cục cuối cùng là Nhan Hoài Hi nới lỏng phạm vi hoạt động của nàng, sợi xích dưới chân Dư Doanh Hạ biến thành tồn tại vô hình, nếu để nàng kéo theo sợi xích mà đi ra ngoài, ít nhiều cũng sẽ có chút ngượng ngùng.
Dư Doanh Hạ xắn tay áo tự mình bắt tay vào làm điểm tâm. Nhan Hoài Hi đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nàng ghé sát bên cạnh Dư Doanh Hạ giúp một tay, vừa làm vừa học, tiện thể truyền âm cho Đằng Nguyệt Lam, bảo nàng không cần dẫn đầu bếp về nữa.
Có Doanh Hạ rồi, cần gì đến đầu bếp bên ngoài.
"Ta có thể giúp một tay không?" Đứa trẻ đứng ở cửa khẽ nuốt nước bọt một cái. Đường mà Dư Doanh Hạ đang nấu đã tỏa ra mùi ngọt ngào, bọn trẻ trông như muốn vừa giúp vừa nếm.
Còn Nhan Hoài Hi người vừa rồi vẫn còn vẻ mặt vui vẻ, nay lập tức đổi sang một nụ cười đáng sợ. Hai đứa nhỏ còn chưa kịp bị dọa, cảnh vật xung quanh đã chợt lắc lư một cái, trong vô thức cả đám đã xuất hiện ngay trong sân viện của mình.
【Lát nữa khi điểm tâm làm xong ta sẽ cho người mang sang. Nếu ta không nhớ lầm thì cũng sắp đến giờ các ngươi đi học rồi, không được chạy lung tung.】Giọng Nhan Hoài Hi truyền tới ngay sau đó.
Đám trẻ từng bị coi là "vật thí nghiệm" này, phần lớn đến mặt chữ cũng không biết. Nhan Hoài Hi nghĩ bụng đã nhận nuôi bọn trẻ rồi thì chi bằng giúp cho trót, tiễn Phật thì tiễn tới Tây thiên. Nàng liền chọn trong thuộc hạ của mình một người tính tình ôn hòa đến dạy bọn trẻ đọc sách, nhận chữ.
"Vâng ạ." Hai tỷ muội đồng thanh đáp lời.
Qua một lúc lâu, phía xa không còn truyền đến động tĩnh gì nữa, đứa nhỏ hơn liền lén ghé sát tai tỷ tỷ thì thầm: "Vị đại nhân kia đuổi chúng ta ra, chắc là muốn độc chiếm Dư tỷ tỷ đúng không? Hung dữ thật, Dư tỷ tỷ trông hiền như vậy, chắc chắn sẽ không thích người hung hăng đâu."
Tỷ tỷ vội vàng đưa tay bịt miệng muội muội lại, vừa lo lắng nhìn trước ngó sau. Sau khi xác nhận xung quanh không có nguy hiểm gì, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không được nói lung tung về vị đại nhân ấy, cho dù là sự thật cũng không được nói ra." Tỷ tỷ nghiêm túc dạy dỗ muội muội, hoàn toàn không biết rằng chính lời của mình nghe vào cũng chẳng khác gì đâm dao vào tim người ta.
Sắc mặt Nhan Hoài Hi biến đổi liên tục, suýt nữa thì bị hai đứa nhỏ chọc cho tức đến bật cười.
"Sao vậy?" Dư Doanh Hạ nhận ra động tác của Nhan Hoài Hi bỗng khựng lại, nàng ngẩng đầu nhìn một cái, thấy Nhan Hoài Hi như đang ngẩn người.
"Không có gì, chỉ là nhắc nhở hai đứa nhỏ phải chăm học mà thôi." Nhan Hoài Hi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Có một câu bọn trẻ nói không sai, nàng không thể cứ quá hung dữ, nếu không lại dọa Doanh Hạ mất. Bầu không khí giữa hai người họ thật vất vả mới dịu đi một chút, tuyệt đối không thể lại xảy ra trục trặc nữa.
Dư Doanh Hạ hơi nghiêng đầu, nàng cảm thấy Nhan Hoài Hi hình như chưa nói thật, nhưng thôi, chắc cũng không phải chuyện gì quan trọng.
Nàng bỗng giơ tay, dùng đầu ngón tay lau nhẹ vệt bột vô tình dính trên mặt Nhan Hoài Hi. Chỉ là Dư Doanh Hạ quên mất tay mình vốn dĩ cũng chẳng sạch sẽ, lau một cái như vậy, nửa gương mặt người ta lập tức bị bôi thành mèo hoa.
"Phụt..." Dư Doanh Hạ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười.
Nhan Hoài Hi lập tức lấy gương ra soi thử, chính bộ dạng trên mặt mình cũng khiến nàng không nhịn được mà bật cười theo. Nhưng nàng vẫn giả vờ làm bộ dáng giận dỗi, hờn trách gọi một tiếng: "Doanh Hạ~"
"Khụ... ta biết rồi." Dư Doanh Hạ không dùng Tịnh Trần Thuật để làm sạch tay mình, trái lại còn đột ngột vươn tay sang, bôi thêm một vệt lên bên má còn sạch của Nhan Hoài Hi, như vậy mới cân xứng.
Nhan Hoài Hi sững người một chút, vì không đề phòng nên cũng chẳng kịp tránh. Đợi đến khi nàng phản ứng lại thì đã thực sự biến thành một con mèo hoa chính hiệu. Chiếc gương vẫn chưa kịp thu lại, trong đó phản chiếu rõ ràng bộ dạng lúc này của nàng.
Nhan Hoài Hi khẽ nheo đôi mắt mang theo chút nguy hiểm.
Chẳng mấy chốc sau, trong phòng bếp liền vang lên tiếng Dư Doanh Hạ cầu xin tha thứ. Nhưng cầu xin cũng chẳng ích gì, nàng cũng bị bôi màu thành cùng một kiểu mèo hoa. Khi Đằng Nguyệt Lam quay về, vốn định bẩm báo rằng đã mua được Sa Nguyệt Hồng mà chủ thượng cần. Thế nhưng vừa nghe thấy trong bếp truyền ra tiếng cười đùa, nàng liền thức thời dẫn người rời đi trước.
Dù chủ thượng nói rằng không cần đầu bếp dạy nàng nấu nướng nữa, nhưng đến ngày đại hôn thì vẫn phải bày vài bàn tiệc, cho dù chủ thượng không mời người ngoài, thì người trong cốc cũng phải sắp xếp mấy bàn cho chỉnh tề.
Trước kia, chủ thượng vốn không coi trọng hưởng thụ ăn uống, trong cốc cũng chẳng có đầu bếp lợi hại nào. Nhưng chuyện tiệc cưới tuyệt đối không thể qua loa, mà đầu bếp thì dĩ nhiên phải mời người giỏi nhất.
Vì vậy, Đằng Nguyệt Lam đã sắp xếp mời đầu bếp của Giang Hải Lâu phụ trách yến tiệc thành hôn, đến ngày đại lễ sẽ trực tiếp đón người về.
"Về trước đã, đợi một lát nữa rồi hẵng bẩm báo với chủ thượng... Tiểu Kỳ?" Đằng Nguyệt Lam bỗng cảm thấy người đi bên cạnh có gì đó không ổn, nàng quay sang nhìn người đang cúi đầu bên cạnh, hơi nghi hoặc khẽ vỗ nhẹ lên vai nàng một cái.
"Ngẩn ngơ cái gì thế?"
Cô nương được gọi là Tiểu Kỳ giật bắn cả người, toàn thân run lên một cái, nàng ngơ ngác ngẩng đầu: "V-về rồi sao ạ?"
"Bên chủ thượng không tiện quấy rầy, ta sẽ bẩm báo sau. Ngươi sao vậy? Dọc đường cứ thất thần mãi."
"Xin lỗi... ta cũng không biết sao nữa, hôm nay cứ luôn cảm thấy rất mệt." Tiểu Kỳ dụi dụi đôi mắt khô rát, suốt dọc đường nàng liên tục ngáp, buồn ngủ đến lạ. Có khi nàng còn có cảm giác mình ngủ gật ngay khi đang đi, đến khi bước ra được mấy bước mới giật mình tỉnh lại.
"Sau lần ngươi đột phá thất bại trước đó, có đi tìm y tu khám chưa?" Sắc mặt Đằng Nguyệt Lam trở nên nghiêm túc. "Đừng xem nhẹ chuyện này. Nếu đột phá thất bại mà để lại mầm bệnh rồi không kịp thời trị liệu, sau này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tu vi của ngươi."
"Ta... ta lát nữa sẽ đi tìm y tu xem ngay!" Tiểu Kỳ cũng vì sự khác thường của bản thân mà bắt đầu hoảng hốt.
"Đi bây giờ luôn đi. Tìm Giang Lê, cứ nói là ta bảo ngươi tới." Đằng Nguyệt Lam không để Tiểu Kỳ tiếp tục theo mình nữa, bên nàng cũng chẳng có việc gì gấp, so với chuyện đó thì đi khám bệnh vẫn quan trọng hơn.
Tiểu Kỳ liên tục cảm ơn Đằng Nguyệt Lam, rồi chạy vội về hướng dược đường.
Trong phòng bếp, Nhan Hoài Hi đang nắn bánh thành hình con thỏ thì bỗng ngẩng đầu lên, nàng nhìn ra ngoài. Vừa rồi trong cốc nổi lên một làn gió nhẹ, trong gió dường như lẫn theo một mùi hôi thối nhàn nhạt.
Thần thức của nàng lướt một vòng khắp cốc, cuối cùng dừng lại tại dược đường, nơi Giang Lê đang loay hoay với một loại linh thảo có hình dạng khá quái lạ. Linh vật kia trông giống như một khối u thịt, mùi vị đến mức Giang Lê phải dùng mấy lớp vải che kín miệng mũi, nhìn vào là biết khó ngửi vô cùng.
Các loại linh dược trong tu tiên giới vốn muôn hình vạn trạng. Có những thứ tuy mọc xấu xí, mùi vị khó chịu, nhưng dược hiệu lại đặc biệt tốt. Nhan Hoài Hi hơi nhíu mày ghét bỏ, rồi thu hồi ánh nhìn.
"Cũng gần xong rồi, cho điểm tâm vào hấp đi." Dư Doanh Hạ đem toàn bộ điểm tâm bên tay mình đặt vào xửng hấp, trong lòng nàng khẽ thở phào một hơi. Nhờ có nàng cầm tay chỉ việc từng bước, cuối cùng Nhan Hoài Hi cũng không còn "bỏ độc" vào bánh nữa.
Nhan Hoài Hi hoàn hồn, nàng cũng đem mấy chiếc bánh thỏ con do mình nặn bỏ vào xửng. Đây là lần đầu tiên nàng làm ra được thứ có thể ăn được, nàng thật sự mong chờ nó sẽ thành công.
Mà nếu không thành công cũng chẳng sao, như vậy nàng lại có cớ quấn lấy Doanh Hạ để tiếp tục học. Khóe môi Nhan Hoài Hi khẽ cong lên, muốn ép cũng không ép xuống nổi.