Bánh điểm tâm do Nhan Hoài Hi hấp cuối cùng cũng chín. Tuy bề ngoài hơi mềm nhão, chẳng ra hình dáng gì, nhưng ít nhất vẫn ăn được, không đến mức đầu độc người khác.
Dư Doanh Hạ thở phào nhẹ nhõm. Để canh chừng Nhan Hoài Hi không cho nàng tiện tay cho vào bánh những thứ như xì dầu, muối, hoa hồi linh tinh, suốt cả quá trình nàng gần như dán chặt sự chú ý lên người đối phương.
Chính nhờ vậy mới miễn cưỡng làm ra được một mẻ có thể ăn được. Ban đầu Nhan Hoài Hi vốn nắn điểm tâm thành hình con thỏ nhỏ, nhưng sau khi hấp xong, hiệu quả lại chẳng được như mong muốn, cái thì mềm oặt, cái thì sụm xuống, hoàn toàn khác với tưởng tượng của nàng.
Nàng nhìn mà có phần ghét bỏ, cái dạng thế này, nàng còn ngượng không dám mang đi đưa cho Doanh Hạ.
Trái lại, Dư Doanh Hạ lại nếm ra từ chiếc bánh ấy một kiểu "xấu xí mà đáng yêu". Nàng đem chiếc bánh mình làm đưa cho Nhan Hoài Hi, còn bản thân thì cầm lấy cái xấu xí kia.
"Doanh Hạ, cái này để ta giữ cho, lần sau ta sẽ làm cái tốt hơn." Nhan Hoài Hi nhìn chằm chằm chiếc bánh xấu trong tay nàng, có chút muốn giấu đi tác phẩm thất bại này. Doanh Hạ đã dốc lòng dốc sức tận tay dạy nàng, kết quả cuối cùng lại chỉ ra được thứ như vậy, nàng quả thực có chút ngượng ngùng.
"Không cần, dù sao cũng là ta dạy, ta làm sư phụ thì cũng phải nếm thử chứ." Dư Doanh Hạ đợi cho bánh trên đĩa nguội bớt, rồi đưa lên cắn một miếng.
"Thế nào?" Trong lòng Nhan Hoài Hi âm thầm cầu nguyện, thứ này tuy nhìn xấu, nhưng ít nhất ăn vào cũng đừng quá tệ.
Dư Doanh Hạ cẩn thận nhai nếm một chút, rồi đôi mắt khẽ sáng lên, có hơi ngọt, đường cho vào có phần nhiều, lớp vỏ bánh bên ngoài hơi dính, ngoài ra thì cũng chỉ là một chiếc điểm tâm bình thường.
Nhưng đối với Nhan Hoài Hi mà nói, đây đã là một bước tiến cực kỳ to lớn!
Dư Doanh Hạ bỗng nhiên có thể thấu hiểu cảm giác kích động của cô giáo mẫu giáo năm xưa, khi nghe nàng lần đầu tiên hát "Ngôi sao nhỏ" đúng nhịp.
"Không tệ." Dư Doanh Hạ gật đầu, vô cùng hài lòng.
Nhan Hoài Hi thở phào nhẹ nhõm, sau đó nở một nụ cười tươi rạng rỡ.
Xem ra, nàng ở phương diện nấu nướng này cũng khá là có thiên phú.
Nhân lúc Dư Doanh Hạ không để ý, nàng lén lấy chiếc bánh kia cắn một miếng. Dư Doanh Hạ chưa kịp ngăn lại, thì đã thấy sắc mặt nàng biến đổi liên hồi.
"Không ngon." Nhan Hoài Hi bị Doanh Hạ nuông chiều đến mức kén khẩu vị, nên thứ nàng tự tay làm ra, quả thực là không thể ăn nổi.
"Lần đầu làm được đến mức này đã là rất giỏi rồi." Dư Doanh Hạ khen nàng vài câu, rồi múc cho nàng một bát nước đường, "Nhớ không, ngươi thích nhất cái này. Hồi còn ở Tam Khê Thành ngươi vừa uống thứ này vừa phơi nắng, có thể nằm lỳ trong sân cả ngày. Ngay cả khi Phương cô nương tới, ta muốn chia cho nàng ấy một chút ngươi cũng không chịu, giữ khư khư như bảo bối."
Trước kia, Dư Doanh Hạ có rất nhiều lời không dám nói. Bây giờ, nàng lại càng lúc càng thoải mái hơn.
"Ngươi ra ngoài đợi đi, ta làm thêm cho bọn nhỏ ít kẹo có thể để lâu."
Đám trẻ ấy từ nhỏ đã chịu không ít khổ cực, có thể sống tới hôm nay đã là một kỳ tích. Dư Doanh Hạ trước nay luôn mang lòng thương cảm với chúng, những ngày trước kia đã khổ như vậy rồi, nàng cũng muốn chuẩn bị thêm chút kẹo cho bọn trẻ. Để phòng bất trắc, mấy món kẹo này tạm thời vẫn đừng để Nhan Hoài Hi nhúng tay vào thì hơn.
Nhan Hoài Hi nhìn theo bóng lưng Dư Doanh Hạ lại tất bật bận rộn, trong lòng cũng chợt nhớ lại đủ mọi chuyện ở Tam Khê Thành.
Nếu cho nàng thêm một cơ hội nữa... thôi bỏ đi, bản thân là người thế nào, nàng hiểu rõ hơn ai hết. Dù có thêm một lần lựa chọn, e rằng nàng vẫn sẽ đi vào vết xe đổ.
Chỉ là, thái độ của Doanh Hạ đối với nàng ngày một tốt hơn, trong lòng Nhan Hoài Hi cũng âm thầm nảy sinh một tia hy vọng.
Dư Doanh Hạ đang nấu một mẻ mạch nha, bỗng nhiên người phía sau vòng tay ôm lấy.
"Sao vậy?" Sao đột nhiên lại dính người đến thế?
"Doanh Hạ." Nhan Hoài Hi ngập ngừng một chút, rồi dè dặt hỏi, "Ngươi đã tha thứ cho ta chưa?"
Câu hỏi ấy khiến Dư Doanh Hạ hơi sững người. Nàng suy nghĩ một lúc, rồi lặp lại lời mình từng nói trước đây: "Thật ra ta vốn cũng không trách ngươi nhiều như thế, nên cũng chẳng nói được là tha thứ hay không."
Ánh mắt Nhan Hoài Hi lập tức trầm xuống, "Ta biết rồi, là còn để tâm."
"Nhưng đã để tâm, vậy tối hôm qua..." Nàng khẽ thì thầm một câu, nếu không phải gần như nói sát bên tai Dư Doanh Hạ, thì e rằng nàng cũng khó mà nghe rõ.
Nhắc tới tối hôm qua, Dư Doanh Hạ hơi đỏ mặt. Nàng quả thật có chút chột dạ, dù sao thì cũng đã "làm người ta thế này thế nọ", rồi lại bỏ mặc sang một bên.
"Khụ... ngươi chẳng phải muốn thành thân với ta sao? Bước tiếp xúc đầu tiên, dù sao cũng phải có chứ?" Dư Doanh Hạ mặt dày nói. Tuy rằng bước đầu tiên đã trực tiếp lên giường thì quả thật hiếm thấy, nhưng các nàng cũng đâu có đi đến bước cuối cùng.
Nhan Hoài Hi dường như cũng bị câu nói ấy làm cho ngây ra. Song sau cơn sững sờ, trong lòng nàng trào dâng một niềm vui khó nói thành lời.
Doanh Hạ nói "bước đầu tiên", cũng đồng nghĩa với việc đã cho nàng cơ hội để đi sang bước thứ hai, thứ ba...
Chỉ cần mở ra một khe hở, nàng liền có thể hy vọng vào một tương lai xa hơn nữa.
Dư Doanh Hạ đột nhiên cảm thấy cái đầu lông xù kia lại dụi tới, tóc mai rơi xuống cổ nàng, ngứa đến mức khó chịu.
"Được rồi, trong nồi còn đang nấu kẹo, sắp khét đến nơi rồi." Hơn nữa, nàng cũng chỉ nói là "bước đầu tiên" để thử xem thôi, vậy mà người này lại có thể vui mừng đến thế sao? Dư Doanh Hạ nhẹ nhàng đẩy đầu Nhan Hoài Hi ra ngoài.
Nhưng một người nào đó thì đang vui đến quên trời đất, lúc này nửa bước cũng chẳng muốn rời đi.
"Ta hứa với ngươi, Doanh Hạ." Nhan Hoài Hi thì thầm lời thề, "Dù có làm tổn thương chính mình, ta cũng tuyệt đối sẽ không thật sự làm tổn thương ngươi."
"Ta lấy Thiên Đạo ra mà thề, nếu trái lời này, Thiên Đạo cứ giáng xuống cho ta năm..."
Dư Doanh Hạ lập tức cầm lấy cái "đồ xấu xí" đã bị cắn hai miếng khi nãy, nhét thẳng vào miệng Nhan Hoài Hi, chặn đứng lời thề độc mà nàng sắp sửa nói ra.
"Ta biết rồi, không cần thề thốt. So với việc phát thệ, chi bằng dời ngày thành thân lại một chút, để ta có thêm thời gian chuẩn bị tâm lý." Dư Doanh Hạ vừa nghĩ tới việc cuối tháng mình sẽ thành thân, đến giờ vẫn còn cảm giác hư ảo không chân thật.
"Không được, ngày đã định rồi. Sau khi thành thân, chúng ta vẫn có thể chậm rãi ở bên nhau." Nhan Hoài Hi sợ làm Dư Doanh Hạ không vui, lại dè dặt quan sát sắc mặt nàng một chút, may mà Doanh Hạ dường như cũng không giận.
"Đến ngày thành hôn... ngươi có định mời người đến xem lễ không? Ví dụ như Dương Tầm Chu chẳng hạn."
Những người quen biết của Dư Doanh Hạ trong một thế giới vốn cũng chỉ có mấy người đó. Hơn nữa, trước kia Doanh Hạ còn dùng thân phận ngụy trang, hiện tại người duy nhất có thể chấp nhận thân phận thật của hai nàng, e rằng cũng chỉ có Dương Tầm Chu.
Dư Doanh Hạ từng nghĩ đến Phương Nguyệt Đồng, nhưng tiếc là không được. Tuy bộ mặt thật của Ân Đạc đã bị phơi bày, nhưng danh tiếng đầu lĩnh ma đạo của Nhan Hoài Hi vẫn còn đó. Nước bẩn dù đã rửa sạch được một phần, nhưng ma đạo vẫn là ma đạo, những tiếng xấu mà Nhan Hoài Hi tích lũy suốt bao năm vẫn còn nguyên, trong thời gian ngắn chỉ sợ khó mà sống hòa thuận với chính đạo. Vì vậy, chú Samoyed kia chắc chắn là không mời được rồi.
"Đều được, nếu Dương tỷ tỷ chịu đến."
"À đúng rồi, dạo này Phương cô nương vẫn ổn chứ? Sư phụ của mình lại là thứ súc sinh như vậy, hẳn là đả kích không nhỏ đối với nàng ấy đâu nhỉ?" Dư Doanh Hạ có chút thương cảm cho nàng Samoyed ngốc nghếch kia.
"Đả kích là rất lớn, nhưng với tâm tính của nàng ấy, hẳn là không cần quá lâu cũng có thể gượng dậy." Dù ám cọc sâu nhất mà nàng cài vào đã quay về, Nhan Hoài Hi vẫn có năng lực nắm được tình hình trong Thiên Khâu Tông.
Gặp phải chuyện như vậy, đối với Phương Nguyệt Đồng đúng là một đả kích nặng nề. Sư tôn biến thành súc sinh, hơn nữa còn là kẻ giết hại cả nhà nàng, đổi lại là ai cũng khó mà tiếp nhận được.
Trạng thái gần đây của Phương Nguyệt Đồng rất tệ. Nhan Hoài Hi vốn cho rằng chủ yếu là vì ảnh hưởng từ Ân Đạc, nên mới nghĩ rằng đối phương sẽ sớm bước ra được. Chỉ là lúc này đây, nàng cũng chưa ngờ rằng mình đã lẫn lộn việc nào nặng việc nào nhẹ.
"Vậy thì tốt, nhưng mà... nàng ấy vẫn chưa thành tiên sao?" Chẳng lẽ là vì Ân Đạc chưa chết? Dư Doanh Hạ còn tưởng rằng sau khi trải qua chuyện tương tự như kết cục ban đầu trong sách, Phương Nguyệt Đồng có cơ hội phi thăng thành tiên.
"Với tâm tính hiện tại của nàng ấy thì vẫn chưa được." Nhan Hoài Hi lắc đầu.
"Cũng đúng, đá mài của nàng ấy còn chưa phát huy đến mức tối đa. Có lẽ đợi đến khi thời cơ chín muồi, mọi chuyện sẽ tự nhiên nước chảy thành sông thôi." Dư Doanh Hạ cũng không tiếp tục bận lòng nữa.
Nhưng khi nàng không bận lòng, thì đến lượt Nhan Hoài Hi bắt đầu nổi "tính khí kỳ quái": "Ngươi quan tâm nàng ấy như vậy sao?"
"Nàng ấy là người rất tốt, trước kia còn giúp chúng ta không ít. Nhưng lúc đó lại buộc phải lừa nàng ấy..." Nghĩ tới đôi mắt trong veo đầy tin tưởng của Phương Nguyệt Đồng, trong lòng Dư Doanh Hạ liền dâng lên một nỗi áy náy.
"Nói mới nhớ, ta luôn cảm thấy giữa ngươi và nàng ấy có chút giống nhau ở nét mày ánh mắt, chỉ là tính cách thì hoàn toàn khác biệt. Cái gọi là 'tướng tùy tâm sinh', chút tương tự ấy cũng bị xua tan đi không ít..."
Lời của Dư Doanh Hạ còn chưa dứt, nàng đã cảm nhận được cánh tay đang ôm lấy eo mình bỗng chốc siết chặt lại.
"Vậy rốt cuộc ngươi thích kiểu tính cách nào hơn?" Tuy giọng Nhan Hoài Hi nghe nhàn nhạt nhưng Dư Doanh Hạ lại có cảm giác, nếu mình trả lời trúng đáp án mà Nhan Hoài Hi không muốn nghe, thì đối phương rất có thể sẽ trực tiếp cắn một phát lên vai nàng.
Dư Doanh Hạ có chút bất lực thở dài, đúng là không nên khơi ra đề tài này.
Nhan Hoài Hi vẫn không chịu buông tha mà truy hỏi mãi, cho tới khi Dư Doanh Hạ nói là thiên về nàng hơn, lúc ấy người này mới chịu dừng lại.
Sau một phen giằng co như vậy, Dư Doanh Hạ bỗng nhiên ngửi thấy một mùi gì đó khét khét.
Hỏng rồi! Kẹo của nàng!
Dư Doanh Hạ cũng chẳng còn tâm trí nói chuyện khác nữa, vội vàng chạy đi cứu mẻ kẹo của mình.
Tuy miễn cưỡng vớt được ra khỏi nồi, chưa đến mức hoàn toàn không thể ăn nhưng bên trong vẫn lẫn vào không ít mùi khét, hương vị chắc chắn là không ngon rồi. Dư Doanh Hạ bực bội liếc Nhan Hoài Hi một cái, sau đó vẫn giữ nguyên tắc không lãng phí, đem đám kẹo ấy biến thành đồ ăn vặt riêng của Nhan Hoài Hi.
Nhan Hoài Hi mặc dù đang nhai mấy thứ ngọt ngào nhưng khét lẹt, nhưng vì đã nhận được câu trả lời mình muốn nghe nên tâm tình vẫn rất tốt.
Bị đuổi khỏi phòng bếp, nàng lập tức bắt tay vào viết thư gửi đến Tam Khê Thành cho Dương Tầm Chu, mời nàng dẫn theo đứa trẻ nhà nàng đến tham dự tiệc cưới.
Chỉ là trên đường đến phải cẩn thận một chút, đừng để mấy cái đuôi bám theo. Nàng tin rằng sau khi thân phận của mình bại lộ, phía Dương Tầm Chu hẳn cũng có không ít người nhìn chằm chằm, chỉ chờ từ nhất cử nhất động của nàng ấy để truy ra chút manh mối nào đó liên quan đến mình.
Không bao lâu sau, thư liền được đưa tới tay Dương Tầm Chu. Nàng vốn không biết Nhan Hoài Hi có hài lòng với cuốn sách mới hay không, nên mở thư với tâm trạng vừa hồi hộp vừa thấp thỏm.
Kết quả, nàng không thấy một dòng đánh giá nào về sách mới, mà chỉ nhận được một tấm thiệp mời hỷ sự.
Các nàng phải thành thân rồi sao? Nhanh như vậy?!
Dương Tầm Chu bực bội vò vò mái tóc, trong đầu luôn có một cảm giác gì đó hết sức không thuận, cứ như thể hôn lễ này vốn không nên diễn ra vào lúc này.
Kỳ lạ thật, chẳng lẽ tấm thiệp này chỉ là một cái bẫy? Thực chất là Nhan Hoài Hi không hài lòng với sách mới, cho nên đặc biệt bày ra một buổi "Hồng Môn Yến" để mời nàng tới sao?
Nhiều năm nay trốn đông trốn tây, nàng đã sớm dưỡng thành tính cách cẩn trọng quá mức. Chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là đã muốn thu dọn hành lý bỏ chạy.
Mãi cho tới khi Dư Doanh Hạ gửi sang một phần tranh vẽ, trong đó cũng không kèm theo mảnh giấy nhỏ nào bảo nàng "mau chạy đi", lúc này Dương Tầm Chu mới hạ bớt cảnh giác.
Chẳng lẽ là mình lo lắng quá mức rồi?
Sau một thời gian do dự, cuối cùng Dương Tầm Chu vẫn quyết định đi dự tiệc. Bởi vì trong sâu thẳm mơ hồ, nàng có một cảm giác mình nhất định phải đi chuyến này.
*Trong văn học TQ, từ Hồng Môn Yến thường ý nghĩa mời nhân vật đến 1 bữa tiệc chắc chắn có bẫy truy sát ngay tại đấy.