Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện

Chương 81

Dư Doanh Hạ nào hay biết trong lòng Nhan Hoài Hi còn ôm ấp nhiều tâm tư như vậy. Trong quá trình hai người ở bên nhau, nàng luôn không ngừng tự nhìn lại bản thân, nhất là sau khi thái độ của Nhan Hoài Hi không còn như con nhím đầy gai trước kia, nàng càng rõ ràng cảm nhận được ánh mắt mình luôn bị nàng ấy vô thức hút lấy.

 

Nàng tin chắc rằng có những lúc mình đã từng nảy sinh vọng tưởng, cho nên mỗi khi Nhan Hoài Hi chủ động áp sát quá mức, nàng liền trở nên dè chừng đôi chút. Nhưng sự dè chừng ấy không phải dành cho Nhan Hoài Hi, mà là dành cho chính cảm xúc của bản thân.

 

Nàng luôn tự nhắc mình rằng, lỡ đâu những hành động kia của Nhan Hoài Hi chỉ là để thử xem nàng có sinh ra tâm tư bất chính hay không thì sao?

 

Dựa vào hiểu biết của Dư Doanh Hạ về tính xấu thích trêu chọc người khác thường ngày của Nhan Hoài Hi, nàng cảm thấy chuyện này cũng không phải là không có khả năng.

 

Vì thế, Nhan Hoài Hi càng tiến gần, nàng lại càng cố tỏ ra nghiêm túc đứng đắn, giống như bậc thánh nhân ngồi giữa mỹ sắc mà vẫn bất động.

 

Chỉ là, nếu Nhan Hoài Hi biết điểm dừng thì thôi, đằng này Dư Doanh Hạ lại không hề hay biết đối phương vốn dĩ động cơ không thuần khiết. Sự "ngồi yên chẳng loạn" của nàng, trong mắt Nhan Hoài Hi lại trở thành ngây thơ dễ dụ, giống như lúc nào cũng có thể bắt về nhà ăn sạch không chừa.

 

Thế là trong sự hiểu lầm ấy, Dư Doanh Hạ ngoan ngoãn để Nhan Hoài Hi kiểm tra thần hồn của mình, thậm chí ngay cả hồn vực cũng không chút phòng bị mà mở ra cho đối phương.

 

Mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng này, động tác của Nhan Hoài Hi đều khựng lại trong chớp mắt. Nếu không phải biết rõ Dư Doanh Hạ hoàn toàn mù tịt về phương diện hồn tu này, e rằng nàng đã nghi ngờ Dư Doanh Hạ đang chủ động mời gọi mình rồi.

 

Nhan Hoài Hi chỉ đành cụp mắt, ép xuống dục niệm đang cuộn trào nơi đáy lòng.

 

Thế nhưng nàng vẫn để lực lượng linh hồn của mình thẩm thấu vào hồn vực của Dư Doanh Hạ, cảm nhận linh hồn nàng ấy khẽ run rẩy theo từng làn sức mạnh lướt qua.

 

"Tỷ tỷ..." Dư Doanh Hạ cảm thấy rất kỳ lạ. Chính xác hơn mà nói, mỗi lần Nhan Hoài Hi tự tay kiểm tra hay chữa trị thương thế trên linh hồn cho nàng, nàng đều có cảm giác rất khó nói thành lời.

 

Nàng cảm thấy ngượng ngùng khó xử. Mỗi khi như vậy, trong lòng Dư Doanh Hạ luôn dâng lên những cảm xúc và d*c v*ng khó kiểm soát, mà đối tượng khơi dậy những d*c v*ng ấy đương nhiên chính là Nhan Hoài Hi, người đang nắm giữ linh hồn của nàng.

 

Nàng có chút không dám nhìn thẳng vào Nhan Hoài Hi, thậm chí còn vô thức muốn thoát khỏi vòng tay đối phương. Đôi mắt hơi phủ sương mù của nàng nhìn về phía Nhan Hoài Hi, trong thần sắc mang theo một tia giãy giụa muốn trốn chạy.

 

"Ngoan, sắp xong rồi." Nhan Hoài Hi ghé sát tai nàng, dịu dàng thì thầm. Nhưng sức mạnh trong tay nàng không hề thu lại chút nào, thậm chí còn thăm dò sâu hơn vào hồn vực của Dư Doanh Hạ. Đến khi tìm được cây đào tượng trưng cho sự giao hòa linh hồn của hai người, nàng mới thỏa mãn cong môi cười khẽ.

 

Nàng âm thầm dẫn ra một chút sức mạnh mang theo khí tức linh hồn của mình, đáy mắt Dư Doanh Hạ lập tức dày đặc thêm một tầng sương mù.

 

Dư Doanh Hạ chỉ cảm thấy cảm giác ngượng ngập khó nói ấy càng lúc càng rõ rệt hơn, nhưng không sao chống đỡ nổi trước giọng nói dỗ dành khe khẽ của Nhan Hoài Hi, đành lại ngoan ngoãn nhẫn nhịn.

 

Mãi đến khi trong lòng thỏa mãn được một nửa, Nhan Hoài Hi mới bắt đầu nghiêm túc kiểm tra những biến đổi long trời lở đất trong hồn vực của Dư Doanh Hạ.

 

Trước đó nơi này chỉ là một mảng cỏ trơ trụi nho nhỏ, vậy mà bây giờ không chỉ mở rộng đến mức nhìn không thấy bến bờ, mà ngay cả thảo nguyên cũng đã biến thành một rừng đào nối tiếp không dứt, liên miên bất tuyệt.

 

Ánh dương trong hồn vực vẫn ấm áp và dịu dàng như cũ, phong cảnh nơi đây càng lúc càng giống với rừng đào sau núi nhà nàng thuở bé.

 

Nàng khẽ chạm vào một đóa hoa đào, cánh hoa ấy như có linh tính, khẽ khép lại, giống hệt chủ nhân của nó, rất dễ thẹn thùng.

 

Đây là một nơi rất tốt, lại không có ai quấy rầy, vô cùng thích hợp để song tu.

 

Nhan Hoài Hi quan sát một vòng, âm thầm đưa ra đánh giá trong lòng.

 

Thật ra hồn vực của bản thân nàng cũng có một phen thú vị riêng.

 

Khi Nhan Hoài Hi rời khỏi hồn vực của Dư Doanh Hạ, trên mặt vẫn mang theo vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Ý cười trên gương mặt nàng nhạt đi đôi chút, trông có phần nghiêm túc, khiến Dư Doanh Hạ vừa nhìn thấy đã cảm thấy trong lòng phát lạnh.

 

Những ý niệm mập mờ kia trong chớp mắt tan sạch, tất cả cảm xúc đều bị căng thẳng thay thế.

 

Chẳng lẽ linh hồn của mình thật sự xảy ra vấn đề sao?

 

Dư Doanh Hạ nghĩ tới rất nhiều khả năng, đến mức tự dọa chính mình. Nhưng nàng nào ngờ được rằng, Nhan Hoài Hi đang dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy để suy nghĩ về những chuyện chẳng hề đứng đắn?

 

"Tỷ tỷ, sắc mặt của ngươi nghiêm trọng như vậy... chẳng lẽ linh hồn của ta xảy ra vấn đề gì rồi sao?" Dư Doanh Hạ chuẩn bị sẵn tâm lý, rồi dè dặt hỏi.

 

Nhan Hoài Hi hoàn hồn lại. Thấy vẻ bất an trên mặt nàng, nàng lập tức an ủi: "Không có vấn đề gì, yên tâm đi. Linh hồn của ngươi không hề bị tổn thương, không những thế, tu vi của ngươi hẳn đã tăng lên không ít, đúng không?"

 

"Ừm..." Nói tới đây, Dư Doanh Hạ trước tiên lộ ra một chút vui mừng muốn chia sẻ với Nhan Hoài Hi, thế nhưng ngay sau đó, nghĩ đến nguyên nhân tu vi tăng lên, sắc mặt nàng lại khó coi đi đôi chút.

 

"Sao vậy?" Nhan Hoài Hi khẽ vuốt gương mặt Dư Doanh Hạ, trên mặt lộ ra vài phần lo lắng.

 

"Không có gì, chỉ là, có lẽ ta đã nuốt phải một vài thứ không sạch sẽ..." Dư Doanh Hạ kể ngắn gọn cho Nhan Hoài Hi từ việc dùng sức mạnh để đánh thức Nhan Thanh Túc cho đến chuyện nuốt chửng tàn hồn của Nhan Tranh.

 

Lúc này Nhan Hoài Hi mới rốt cuộc hiểu ra Dư Doanh Hạ đã làm thế nào để vượt qua tầng tầng phong tỏa đến được trước mặt nàng, còn thay nàng chắn lấy một đòn tấn công của Nhan Tranh.

 

Đó quả thực là thứ ô uế. Cũng may là chắc hẳn tiên tổ đã giúp nàng lọc bớt sức mạnh ấy, cho nên khi vừa rồi nàng kiểm tra linh hồn của Doanh Hạ mới không phát hiện dấu hiệu ô nhiễm.

 

Nhan Hoài Hi hiểu rất rõ, sức mạnh của tiên tổ có hạn, phần thắng mà Dư Doanh Hạ giành được ít nhiều cũng mang theo yếu tố may mắn. Nếu không phải gặp phải loạn lưu thời không, cho dù nàng có kịp chạy tới, cũng chưa chắc có thể bảo đảm Dư Doanh Hạ toàn thân mà lui.

 

"Lần sau không được làm bừa như vậy nữa, cho dù có tiên tổ ở bên cũng không được!" Giọng nói của Nhan Hoài Hi nghiêm khắc hơn đôi chút, còn hai tay ôm lấy Dư Doanh Hạ lại siết chặt thêm vài phần. Người tinh mắt đều có thể nhìn ra, nàng đang dùng sự nghiêm khắc để che giấu nỗi bất an và sợ hãi còn sót lại trong lòng.

 

"Nếu còn dám cùng tiên tổ làm bậy nữa, ta sẽ tịch thu hết sách của ngươi."

 

"Sách đã biến mất rồi... chút lực lượng cuối cùng mà tiền bối Nhan Thanh Túc để lại trong sách đều đã dùng để giúp chúng ta cả rồi. Sau này nếu còn muốn gặp được nàng ấy, e rằng phải đợi đến khi..." Dư Doanh Hạ nói tới đây liền khẽ cười, trừ phi nàng có cơ hội thành tiên, bằng không thì e rằng cả đời này cũng không thể gặp lại Nhan Thanh Túc.

 

"Lần này đúng là nhờ có tiền bối giúp ta kiềm chế sức mạnh của Nhan Tranh, nếu không thì dù ta có miễn cưỡng nuốt chửng hắn, kết cục cuối cùng cũng chỉ là nổ tan thân thể mà chết. Tiền bối còn đem nốt phần lực lượng còn lại tặng cho ta, cho nên tu vi của ta mới tăng nhanh như vậy."

 

"Vậy thì quả thực nên cảm tạ nàng ấy." Nhan Hoài Hi lẩm bẩm nói: "Nàng ấy là thiên tài được cả Nhan gia trong lịch sử thừa nhận, những thuật pháp do nàng ấy tự sáng tạo ra cũng kỳ quái vô cùng, lại cực khó phá giải, khiến ta đến nay vẫn luôn không tìm ra được ngươi."

 

Dư Doanh Hạ lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ: "Nhưng pháp thuật của tiền bối quả thật cũng bảo đảm được an toàn cho ta. Nếu không phải vì ngoài ý muốn, ta vẫn còn có thể tiếp tục trốn được."

 

Nhan Hoài Hi không phủ nhận thuật pháp của Nhan Thanh Túc quả thật đã bảo vệ Dư Doanh Hạ, nhưng nàng vẫn phải tìm cách phá giải được thuật pháp này, chỉ có mình nàng nhìn thấu mà thôi. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nàng phải chuẩn bị chu toàn.

 

Lần này là do Khôi Lỗi Ấn chỉ ra cho nàng một vị trí mơ hồ, cho nên nàng mới có thể phong tỏa khu vực này lại rồi tìm kiếm tỉ mỉ. Nhưng nàng không thể vĩnh viễn đặt Khôi Lỗi Ấn trên người Dư Doanh Hạ. Trải qua chuyện lần này, Nhan Hoài Hi đã ý thức được thứ này... rốt cuộc vẫn có chút không an toàn.

 

Phá giải thuật pháp là một mặt, còn mặt khác... nàng phải suy nghĩ cho kỹ xem nên dùng thứ gì để thay thế Khôi Lỗi Ấn.

 

Thật ra cũng không cần phải nghĩ nhiều, bởi trong lòng Nhan Hoài Hi đã sớm có đáp án, khế ấn dùng giữa đạo lữ với nhau, chẳng phải là thích hợp nhất hay sao!

 

"Đợi khi quay về, ta sẽ nghiên cứu lại thuật pháp của tiên tổ. Nếu không phải vì... Ta cũng không biết ngươi đang ở đâu." Giọng nói của Nhan Hoài Hi rất khẽ, nhưng vì tư thế hai người lúc này vô cùng thân mật, cho nên Dư Doanh Hạ vẫn nghe rõ nàng đang nói gì.

 

Nếu không phải vì cái gì? Dư Doanh Hạ sinh ra tò mò đối với mấy chữ nàng chưa kịp nói ra đó. Đúng vậy, rốt cuộc Nhan Hoài Hi đã tìm được đến nơi này bằng cách nào?

 

Chỉ là bây giờ không phải lúc bàn chuyện này. Đợi khi trở về, các nàng tự nhiên sẽ còn rất nhiều thời gian để chậm rãi nói.

 

"Đợi khi quay về, tỷ tỷ có thể từ từ nghiên cứu. Chỉ là... bây giờ chúng ta phải rời khỏi địa ngục bằng cách nào?" Dư Doanh Hạ lo lắng nhìn quanh phong cảnh xung quanh. Nàng từng tưởng rằng mình thật sự đã chết, rồi rơi xuống địa ngục.

 

"Chuyện này đơn giản, ta giải trừ thuật pháp là được." Vấn đề khó khăn nhất trong mắt Dư Doanh Hạ đến chỗ Nhan Hoài Hi lại trở thành chuyện dễ dàng nhất.

 

"Thuật pháp?!" Dư Doanh Hạ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

 

"Chúng ta vẫn đang ở trong khu rừng Tử Vong. Loạn lưu thời không đã phá vỡ bí cảnh, khiến không gian trong bí cảnh và bên ngoài dung hợp làm một. Khi đó chúng ta đã ra ngoài rồi. Sau đó ta vì đề phòng có người nhân cơ hội làm loạn nên mới để bóng ngược của a tỳ địa ngục chiếu xuống nhân gian, khiến khu vực này nằm trong sự khống chế của ta." Đây chính là kỳ ngộ mà Nhan Hoài Hi thu được trong hồn tháp khi nàng lén xông vào bí cảnh này hồi nhỏ.

 

Trong lòng Dư Doanh Hạ khẽ hít một ngụm khí lạnh. Một vùng địa vực mênh mông với cảnh sắc như thế này đều do Nhan Hoài Hi tạo ra sao?

 

Nàng chợt nhớ lại những lời thì thầm nghe được khi ngự khí phi hành khi ấy, hai người kia từng nói Nhan Hoài Hi đã đánh kẻ phản bội rơi xuống a tỳ địa ngục. Nàng liền nghĩ, sự hiểu biết của mình về thực lực của Nhan Hoài Hi vẫn còn quá nông cạn, Nhan Hoài Hi không chỉ có thể đánh người xuống địa ngục, mà còn có thể khiến địa ngục chiếu rọi xuống nhân gian!

 

May mắn là thân phận mà hệ thống sắp xếp cho nàng vẫn còn chừa lại đường xoay chuyển. Nếu đổi thành tử địch, e rằng nàng đến cả thời gian chọn mộ địa cho mình cũng không có đấy chứ?

 

"Nơi này quỷ khí quá nặng, không thích hợp ở lâu. Đợi khi quay về, ta sẽ giúp ngươi nặn lại một thân thể mới." Nhan Hoài Hi đứng dậy, vừa bước ra một bước đã cảm thấy trước mắt hơi tối sầm lại.

 

Dư Doanh Hạ vẫn còn được nàng ôm trong lòng giật nảy mình, vội vàng muốn xuống đất tự mình đi, rồi đỡ lấy Nhan Hoài Hi.

 

Thương thế trên người Nhan Hoài Hi tuyệt đối không hề nhẹ như nàng nói! Dư Doanh Hạ thậm chí còn hoài nghi, kể từ ngày giao thủ với Nhan Tranh, Nhan Hoài Hi căn bản chưa từng nghiêm túc trị thương. Nếu không thì trừ phi là Ân Đạc hoặc Phương Nguyệt Đồng tới, còn ai có thể khiến nàng bị thương chứ? Điều đó cũng có nghĩa là, toàn bộ thương thế trên người nàng đều là vết thương cũ!

 

Thế nhưng Nhan Hoài Hi lại cố chấp không chịu buông tay. Tuy linh hồn không nặng chút nào, nhưng Dư Doanh Hạ nào có thể để một người đang bị thương ôm mình mà đi?

 

"Tỷ tỷ! Ngươi không được làm bừa nữa! Mau thả ta xuống!" Vì quá sốt ruột nên giọng nói của Dư Doanh Hạ mang theo mấy phần nghiêm nghị.

 

"Thật hung dữ nha~" Giọng nói của Nhan Hoài Hi nghe như đang làm nũng.

 

Dư Doanh Hạ hạ quyết tâm, lần này dù thế nào cũng không thể mềm lòng. Nào ngờ Nhan Hoài Hi lại dùng giọng điệu mang theo chút nũng nịu như vậy, ghé sát tai nàng thì thầm: "Tả hộ pháp không dám nói với ta như thế đâu."

 

"Doanh Hạ, đợi khi quay về, đừng quên nói cho ta biết, hôm đó khi ngươi bị Nhan Tranh bắt đi, câu 'ngươi không phải nàng ấy' rốt cuộc có ý gì."

 

Biểu cảm vốn đang phồng má giận dỗi của Dư Doanh Hạ lập tức cứng đờ trên mặt. Nàng đại khái đã bị niềm vui trùng phùng làm cho đầu óc choáng váng mất rồi, đến mức quên béng mất còn có một chuyện quan trọng như thế này!!!

Bình Luận (0)
Comment