Dư Doanh Hạ hoàn toàn biến thành một chú chim cút chẳng dám cãi lại Nhan Hoài Hi. Nàng đang nghĩ xem nên mở lời với Nhan Hoài Hi thế nào, nhưng bị ôm như hiện tại rõ ràng không phải tư thế thích hợp để nói chuyện nghiêm túc.
Ngược lại, Nhan Hoài Hi lại vô cùng thỏa mãn. Trước đó nàng mất máu quá nhiều lại chưa được trị liệu kịp thời, đến lúc này sợi dây căng chặt trong đầu cuối cùng cũng được thả lỏng, vì thế mới có khoảnh khắc choáng váng vừa rồi.
Thương thế của nàng cũng không nặng đến vậy, ít nhất là nhẹ hơn nhiều so với lần của Phương Nguyệt Đồng, chỉ là bề ngoài trông có phần đáng sợ mà thôi.
Chỉ là ngay khi nàng chuẩn bị giải trừ địa ngục chi ảnh ở nơi này, bước chân lại đột ngột dừng lại.
Dư Doanh Hạ không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc này cũng chẳng dám mở miệng hỏi.
"E là tạm thời chúng ta không thể quay về được." Nhan Hoài Hi bỗng nhiên lên tiếng.
Dư Doanh Hạ chợt cứng người, vậy chẳng phải có nghĩa là màn thẳng thắn vốn định bắt đầu sau khi trở về, giờ sẽ phải khởi động ngay tại đây sao?
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Nàng lấy hết dũng khí nhỏ giọng hỏi.
"Ngươi không nhận ra sao? Nếu ta không đoán sai, sau khi ra ngoài sẽ có lôi kiếp đợi ngươi." Nhan Hoài Hi mải đắm chìm trong niềm vui mất rồi lại tìm được, suýt nữa thì quên mất chuyện này.
Khi tu sĩ đột phá lên cảnh giới Luyện Thần Phản Hư, đều sẽ phải trải qua một lần lôi kiếp. Chỉ có khi vượt qua sự tôi luyện của thiên lôi, mới được xem là chân chính đột phá. Mà tình huống của Dư Doanh Hạ lại vô cùng đặc thù, tu vi của nàng là bị quỷ lực và tiên lực cưỡng ép nuôi lên, cho nên cho dù nhờ vậy mà đạt được thực lực cường đại, rốt cuộc vẫn chỉ là hư ảo.
Chỉ khi nào hoàn toàn khống chế được những sức mạnh ấy, đồng thời thông qua khảo nghiệm của thiên đạo, mới được coi là thật sự bước vào cảnh giới kia.
Nhưng hiện tại Dư Doanh Hạ hoàn toàn không biết sử dụng những lực lượng đó ra sao, thậm chí thân thể cũng đã bị hủy hoại, cho dù nàng là hồn tu cũng không thể trực tiếp dùng linh hồn để chống lại thiên lôi.
Mà địa ngục chi ảnh của Nhan Hoài Hi chẳng khác nào thay thế cho bí cảnh trước kia, trở thành một tiểu thế giới độc lập. Nơi này không có lực lượng của thiên đạo, cho nên cũng không tồn tại lôi kiếp.
Chỉ cần Dư Doanh Hạ mất đi sự che chở này, lôi kiếp sẽ lập tức giáng xuống trong khoảnh khắc.
Dư Doanh Hạ ngẩn người. Nàng thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện này, thậm chí cũng chưa từng nghĩ rằng chỉ vì nuốt phải mấy thứ bẩn thỉu mà tu vi lại bị đội lên đến mức phải chịu lôi kiếp.
"Tu vi của ta trực tiếp vượt qua Luyện Khí Hóa Thần rồi sao?" Dẫu là người trấn tĩnh đến đâu cũng không giấu nổi niềm vui sướng. Nghĩ lại cũng phải thôi, Nhan Tranh là Luyện Hư Hợp Đạo, còn Nhan Thanh Túc thậm chí là tiên nhân, hai nguồn sức mạnh ấy cùng bị nàng nuốt vào bụng, đạt tới cảnh giới này cũng không tính là kỳ quái.
Khóe môi Nhan Hoài Hi hơi nhếch lên, mỉm cười nhìn người vừa còn lo lắng bồn chồn, giờ đây đã không kìm được vẻ mừng rỡ mà nói: "Nhưng hiện giờ những sức mạnh đó vẫn chưa hoàn toàn thuộc về ngươi. Muốn triệt để khống chế được chúng còn cần rất nhiều thời gian."
"Cho nên hiện tại ngươi mà ra ngoài trực diện lôi kiếp, e là sẽ xảy ra vấn đề. Chúng ta chỉ có thể tạm thời tránh ở đây, đợi đến khi ngươi hoàn toàn khống chế được những lực lượng đó rồi mới rời đi. Chỉ là không biết ở đây có linh bảo nào có thể giúp tái tạo thân thể hay không, nếu không có thì sẽ hơi phiền phức."
Nhan Hoài Hi muốn cho Dư Doanh Hạ dùng những thiên tài địa bảo tốt nhất để tái tạo lại thân thể, như vậy cũng có lợi cho việc tu luyện về sau của nàng. Nhưng nơi này e là khó mà tìm ra được nhiều thứ tốt đến thế, mà nàng lại không nỡ để Dư Doanh Hạ phải tạm bợ.
Thế nhưng nếu không tái tạo lại thân thể, khi Dư Doanh Hạ ra ngoài, rất có thể sẽ phải trực tiếp dùng linh hồn để đối mặt với lôi kiếp, mức độ nguy hiểm khi ấy sẽ tăng lên không ít.
Thôi thì cứ đi được bước nào hay bước đó, nếu thật sự không tìm được vật liệu thích hợp thì tính tiếp.
Nhan Hoài Hi đảo mắt nhìn quanh một vòng, sau đó chọn một nơi khá yên tĩnh, rồi tiện tay ném ra một thứ gì đó. Khoảnh khắc tiếp theo, một tòa nhà trông khá xa hoa liền dựng lên từ mặt đất.
Niềm vui trên mặt Dư Doanh Hạ lập tức cứng lại, cái gì đến rồi cũng sẽ đến.
"Chỗ này cũng rất thích hợp cho ngươi tu luyện. Đợi khi nào ngươi có đủ năng lực chống lại lôi kiếp, ta sẽ giải trừ địa ngục chi ảnh ở đây." Nhan Hoài Hi bế nàng đi vào trong, nhưng đi một hồi lâu vẫn không nghe thấy người trong lòng có phản ứng gì. Lúc này nàng mới cúi đầu nhìn Dư Doanh Hạ một cái.
"Sao trông buồn bã ỉu xìu thế? Có chỗ nào không khỏe sao?" Trong giọng nói của Nhan Hoài Hi mang theo một tia lo lắng.
"Ta..." Dư Doanh Hạ hé miệng, phải một lúc lâu sau mới như tiếng muỗi kêu, nặn ra được mấy chữ: "Xin lỗi, trước đó ta vẫn luôn giấu... ngài."
Nàng cẩn thận dùng kính ngữ, bởi phản ứng của Nhan Hoài Hi lúc này có phần kỳ lạ. Dư Doanh Hạ biết đối phương ghét nhất là bị lừa dối, nhưng hiện tại Nhan Hoài Hi không những không tức giận, thậm chí còn luôn lo nghĩ cho nàng. Nàng không rõ đối phương là thật sự không quá để tâm, hay chỉ là sự yên ắng trước cơn giông bão.
Nàng từng trải qua quãng thời gian Nhan Hoài Hi hỉ nộ vô thường nhất, cho nên từng lời từng cử chỉ lúc này đều vô cùng thận trọng.
Nhan Hoài Hi im lặng rất lâu. Đến khi Dư Doanh Hạ càng lúc càng căng thẳng, nàng bỗng nghe thấy người đang ôm mình khẽ cười một tiếng.
"Nếu ngươi thành thành thật thật trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ không truy cứu."
Kỳ thực nàng vốn cũng không có ý định truy cứu, chỉ là nàng muốn hiểu rõ Dư Doanh Hạ hơn mà thôi.
Tâm cảnh của Nhan Hoài Hi đã sớm thay đổi trong vô thức, nhất là sau lần biến cố này, nàng chợt phát hiện ra, có vài chuyện thật ra cũng không còn quan trọng đến thế.
Dư Doanh Hạ trịnh trọng gật đầu, rồi do dự nói: "Vậy... ta có thể xuống trước được không?"
Tư thế này thật sự dán quá gần, đâu giống tra hỏi, mà càng giống đôi tình nhân đang thì thầm to nhỏ. Dư Doanh Hạ chỉ cảm thấy toàn thân đều không được tự nhiên.
Nào ngờ một câu hỏi đơn giản như vậy lại khiến Nhan Hoài Hi do dự. Nàng khẽ cau mày, một lúc lâu sau mới đặt người xuống chiếc nhuyễn tháp trong sân.
Vừa buông linh hồn trong lòng ra, Nhan Hoài Hi đã vô thức xoa xoa đầu ngón tay, trong khoảnh khắc lại có cảm giác trống vắng khó tả.
Nàng đè nén chút không tình nguyện trong lòng, giọng nói mang theo vài phần ai oán: "Như vậy được rồi chứ?"
Dư Doanh Hạ trong lúc vô thức nghiêng đầu một chút, kỳ quái thật, sao giọng điệu của Nhan Hoài Hi nghe như không vui chút nào? Chẳng lẽ nàng ấy còn muốn ôm mình mãi sao?
Không không không, không thể nào. Nàng còn không hiểu Nhan Hoài Hi hay sao? Người kia sao có thể có loại "sở thích" kỳ lạ như vậy.
Dư Doanh Hạ tự cho là mình nghĩ nhiều.
"Ừm... trước khi giải thích chuyện này, ta hy vọng ngài có thể đồng ý với ta thêm một chuyện nữa." Dư Doanh Hạ lấy hết can đảm, đưa ra một yêu cầu nho nhỏ.
Sắc mặt Nhan Hoài Hi thoạt nhìn có chút trầm xuống, không phải vì Dư Doanh Hạ đưa ra yêu cầu, mà là vì nàng ấy hết lần này đến lần khác dùng kính ngữ để xưng hô với mình.
Chỉ riêng việc định vị quan hệ giữa hai người thành "tỷ muội" đã khiến nàng bứt rứt khó chịu vô cùng, giờ đây ngay cả tầng quan hệ tỷ muội ấy cũng có nguy cơ lùi lại, bảo sao nàng vui cho được.
"Nói đi." Dù sắc mặt không mấy dễ coi, nàng vẫn cố giữ giọng nói ôn hòa.
"Ngài hãy trị thương cho mình trước đã." Dư Doanh Hạ nhìn những vệt máu có phần rợn người trên người Nhan Hoài Hi liền thấy tim mình thắt lại, xót xa đến khó chịu.
Nhan Hoài Hi không ngờ Dư Doanh Hạ muốn nói lại là chuyện như vậy. Nàng cúi đầu liếc nhìn y phục của mình, lúc này mới nhớ ra bản thân đã tìm được Dư Doanh Hạ trong bộ dạng thảm hại đến mức nào.
Nàng dùng một đạo thuật pháp, lập tức làm sạch toàn bộ vết máu trên người. Như vậy nhìn qua đã không còn đáng sợ như ban nãy nữa, nhưng Nhan Hoài Hi thấy Dư Doanh Hạ không chớp mắt nhìn mình, hệt như chỉ cần nàng không nghiêm túc xử lý thương thế thì đối phương tuyệt đối sẽ không chịu mở miệng.
Dư Doanh Hạ tuy vì căng thẳng mà ngồi không yên, nhưng lúc này lại vẫn nhớ quan tâm đến nàng, tâm tình của Nhan Hoài Hi cũng theo đó mà khá lên.
"Vậy ngươi đợi ta một chút." Nhan Hoài Hi khẽ v**t v* gương mặt Dư Doanh Hạ, động tác nhẹ nhàng lại mang theo một tia cưng chiều, rồi mới xoay người bước vào trong nhà.
Chỉ còn lại Dư Doanh Hạ ngồi một mình trong sân, giơ tay chạm nhẹ lên má mình. Dù là linh hồn nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của Nhan Hoài Hi.
Bỗng dưng nàng sinh ra một cảm giác không chân thực. Trong dự tính ban đầu của Dư Doanh Hạ, sau khi chuyện mình lừa gạt Nhan Hoài Hi bị vạch trần, tuyệt đối sẽ không thể bình thản như thế này. Dẫu cho nàng cũng có nỗi khổ riêng, thì chí ít cũng khó tránh khỏi việc phải "đi một vòng qua Quỷ Môn Quan" như trước đây.
Nhưng vào giờ khắc này, biểu hiện của Nhan Hoài Hi lại vô cùng bình tĩnh. Nghĩ kỹ lại, khi tình thế ngàn cân treo sợi tóc và nàng chủ động vạch trần thân phận của chính mình, Nhan Hoài Hi cũng chẳng hề kinh ngạc, cứ như đã biết từ trước.
Khoan đã... chẳng lẽ Nhan Hoài Hi thật sự đã biết từ lâu?
Dư Doanh Hạ hít nhẹ một hơi khí lạnh, càng nghĩ càng cảm thấy khả năng ấy rất cao.
Sau khi xử lý sơ thương thế và thay bộ y phục mới, Nhan Hoài Hi bước ra. Vừa ra đến nơi, nàng đã thấy con thỏ nhỏ kia lại co rúm thành một con chim cút, hệt như vừa làm chuyện xấu bị bắt gặp.
"Doanh Hạ." Nhan Hoài Hi bước đi rất khẽ, Dư Doanh Hạ đang mải chìm trong suy đoán nên lại càng không nghe thấy. Bị gọi đột ngột như vậy, nàng run lẩy bẩy một chút.
"Sao lại mang bộ dáng chột dạ thế kia?"
Dư Doanh Hạ bị nhìn thấu cảm xúc, lập tức như quả bóng xẹp hơi, "Ngài biết ta không phải là nàng ấy từ lâu rồi phải không?"
Nhan Hoài Hi cong nhẹ mày. Nàng đưa tay khẽ búng một cái lên trán Dư Doanh Hạ, giọng như mang theo trách hờn: "Ngươi tưởng mình có thể qua mặt được một hồn tu Luyện Hư Hợp Đạo sao?"
"Vả lại..." Nhan Hoài Hi vận dụng lực lượng ngưng tụ một mặt kính đặc thù đặt trước mặt Dư Doanh Hạ, "Ngươi tự xem linh hồn mình đi, có giống hệt nàng ấy không?"
Dư Doanh Hạ theo bản năng ngẩng đầu nhìn, trong gương đang phản chiếu linh hồn của chính nàng.
Nàng quả thật rất giống nguyên chủ, nhưng tuyệt không phải bản sao hoàn chỉnh, ở nhiều chi tiết nhỏ, có thể thấy rõ sự khác biệt giữa hai người.
Nếu có thể nhìn xuyên được linh hồn, liếc một cái là biết có vấn đề ngay.
Mặt Dư Doanh Hạ khẽ ửng đỏ. Trong lòng nàng vừa thẹn vừa giận, chỉ muốn chộp cái hệ thống nào đó lại để đánh cho một trận! Đúng là thứ phế vật vô dụng! Bắt người ta đến đây mà không hề cân nhắc rằng toàn thân nàng toàn là sơ hở!
Lúc này nàng còn chưa nghĩ tới, hệ thống thật ra cũng có "cân nhắc" vấn đề sơ hở, chỉ là cái hướng nó cân nhắc đủ để khiến nàng tức đến bật cười.
"Xin lỗi..." Dư Doanh Hạ yếu ớt xin lỗi.
Nhan Hoài Hi không kìm được lại nhéo mặt nàng một cái, sau đó làm bộ nghiêm túc hỏi: "Là ai đưa ngươi đến bên ta?"
"Là một thứ gọi là..." đồ hệ thống phế vật! Dư Doanh Hạ vừa nói đến một nửa thì chợt phát hiện bản thân không phát ra được âm thanh nào nữa.
Sắc mặt nàng hơi trầm xuống, nàng nhớ ra rồi, trong tài liệu hệ thống để lại, mục cuối cùng chính là một bản thỏa thuận bảo mật.
"Nếu không thể nói thì thôi vậy." Nhan Hoài Hi lập tức nhận ra có điều không ổn, sắc mặt cũng theo đó nghiêm lại. Nàng biết có người để phòng ngừa gián điệp bị phát hiện sẽ gài cấm chế trên người đối phương, chạm phải một số từ khóa thì kết quả nghiêm trọng nhất có thể là bị cưỡng ép tự bạo.
"Không sao, ta đổi cách nói." Dư Doanh Hạ đọc lại quy tắc trong bản thỏa thuận, rồi dùng một cách diễn đạt không chạm đến cấm chế: "Ta... có thể xem như bị người ta bắt cóc đến đây."
Hệ thống đã hại nàng trước, Dư Doanh Hạ đương nhiên phải để nó gánh cho đủ trách nhiệm.
"Bắt cóc?" Trong đáy mắt Nhan Hoài Hi thoáng hiện sự kinh ngạc. Nàng chưa từng nghĩ Dư Doanh Hạ lại đến bên mình trong hoàn cảnh như vậy.
"Ta có thể thề với thiên đạo rằng ta bị bắt tới đây. Hơn nữa, ngay ngày bị bắt cóc, ta liền bị đưa đến Trường Sinh Môn. Ngày Trường Sinh Môn bị công phá, cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt." Dư Doanh Hạ cười khổ.