Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện

Chương 90

Ban đầu, Đằng Nguyệt Lam còn chưa quá căng thẳng. Dù sao thì đối với Nhan Hoài Hi, chút thương tích này cũng không phải chuyện lớn, thể phách của tu sĩ Luyện Hư Hợp Đạo mạnh mẽ vượt xa sức tưởng tượng của người thường.

 

Nhưng không chịu nổi dáng vẻ như sắp khóc đến nơi của Dư Doanh Hạ. Khi nàng lôi cả y tu bên cạnh tới, người kia căng thẳng đến mức hai tay run lẩy bẩy, tình hình dường như không hề khả quan. Thấy vậy, sắc mặt Đằng Nguyệt Lam cũng trầm xuống.

 

Nhan Hoài Hi bị vây giữa đám đông vẫn nói thân thể mình không đáng ngại, nhưng ở đây chẳng có ai tin. Kẻ khác không dám ép nàng đi trị thương, nhưng Dư Doanh Hạ thì dám, Đằng Nguyệt Lam cũng đứng hẳn về chiến tuyến với nàng. Nhan Hoài Hi tứ cố vô thân, khẽ giãy giụa một chút đã bị hai người hợp sức ấn lại, không động đậy nữa.

 

Nếu nàng dám giãy thêm lần nữa, người đang dùng khăn tay lau vết máu nơi khóe môi cho nàng trước mặt sẽ lập tức khóc cho nàng xem. Trước tình cảnh ấy, Nhan Hoài Hi chỉ đành ngoan ngoãn để y tu kiểm tra thương thế.

 

Y tu run rẩy kiểm tra một lượt, lại chịu ánh mắt lạnh lẽo của Nhan Hoài Hi cảnh cáo, ra hiệu nàng đừng nói bậy.

 

Thế nhưng y tu đâu có hiểu ý nàng. Trong lòng chỉ biết vị chủ thượng này xưa nay không thích uống thuốc, liền tưởng rằng bị uy h**p không cho mình kê đơn.

 

Nàng bất lực nói: "Chủ thượng, thuộc hạ biết ngài không thích dùng thuốc, nhưng thân thể của ngài bị thiên lôi làm bị thương không nhẹ, hơn nữa trong kinh mạch đến giờ vẫn còn sót lại lôi phạt chi lực. Nếu chờ ngài tự dưỡng thương, không biết phải đợi đến bao giờ. Hay là ngài cố gắng nuốt vài viên đan dược được không? Thuộc hạ sẽ tận lực che đi mùi thuốc."

 

Một lời bất đắc dĩ của y tu đã phơi bày toàn bộ điều Nhan Hoài Hi muốn che giấu. Nhan Hoài Hi vội muốn bịt miệng nàng, nhưng Dư Doanh Hạ lại nắm chặt tay nàng, khiến nàng chậm mất một nhịp, không kịp ngăn cản.

 

"Đi bốc thuốc đi. Cứ thứ gì có lợi cho thương thế của nàng thì mang hết tới, những chuyện khác giao cho ta." Dư Doanh Hạ nắm tay Nhan Hoài Hi, quay sang nói với y tu.

 

"Cái này..." Y tu như vừa nghe thấy lời gì đó không sao tin nổi. Thứ gì có lợi cho thương thế của chủ thượng cũng lấy hết tới? Nghe lời "lời nói hùng hồn" của Dư Doanh Hạ xong, nàng vô thức nhìn sang Nhan Hoài Hi, sợ rằng chủ thượng chỉ cần mất vui một chút là lập tức lấy mạng cô nương trông có vẻ hiền hòa kia.

 

Kết quả lại ngoài dự liệu, chủ thượng chẳng hề phản bác dù chỉ nửa câu. Nàng thậm chí còn thấy chủ thượng uất ức nhìn Dư Doanh Hạ một cái. Mỹ nhân yếu thế như vậy, vậy mà cô nương kia vẫn sắt đá vô tình nhìn nàng, như thể đang nói rằng chuyện này không có chỗ thương lượng.

 

Cuối cùng, dường như vẫn là chủ thượng nhượng bộ.

 

Y tu ngày thường không ở trong cốc, chỉ nghe nói bên cạnh chủ thượng có một người như vậy, nhưng không hề biết hai vị ở chung ra sao. Hôm nay tận mắt chứng kiến, nàng suýt nữa tưởng mình đang nằm mơ.

 

Y tu liền đưa ánh mắt cầu cứu về phía Đằng Nguyệt Lam, rốt cuộc nàng phải nghe theo ai đây? Cô nương này trông thật không phải người thường!

 

Đằng Nguyệt Lam đứng ở chỗ Nhan Hoài Hi không nhìn thấy, khẽ cong môi lên. Để tránh lộ ra, nàng lại nhanh chóng thu lại vẻ tươi cười, đổi sang dáng vẻ nghiêm túc.

 

Nàng mấp máy môi ra hiệu cho y tu: Đi bốc thuốc đi.

 

Vậy là phải nghe theo cô nương kia rồi sao?! Y tu chớp chớp mắt, giấu đi vẻ không dám tin, rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.

 

Nàng thật sự không ngờ, đời này mình còn có thể tận mắt thấy ngày chủ thượng bị người khác chế trụ.

 

Nhan Hoài Hi cuối cùng cũng đành bất lực tuân theo y lệnh. Đường về cốc còn rất xa, xét đến tình trạng thân thể của nàng, Đằng Nguyệt Lam trước hết dẫn các nàng tới cứ điểm bí mật gần nhất.

 

Sau khi y tu trở về liền bắt tay chuẩn bị đơn thuốc. Ở đây không giống chỗ Giang Lê, không có sẵn những loại dược liệu chuyên dùng để khử mùi. Vì thế khi từng bát thuốc được bưng lên, mùi đắng chát lập tức tràn ngập khắp gian phòng. Nhan Hoài Hi vừa ngửi thấy liền nhíu mày, còn định thương lượng đôi câu, nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Dư Doanh Hạ nơi đầu giường nàng liền im bặt, nuốt lại những lời đã lên đến môi.

 

Dư Doanh Hạ lúc này trông có hơi hung dữ.

 

Nhan Hoài Hi đành ngoan ngoãn nuốt hết toàn bộ thuốc. Khi ấy vẻ nghiêm túc trên mặt Dư Doanh Hạ mới hơi dịu xuống, nhưng sau lớp nghiêm nghị ấy vẫn còn giấu một chút tức giận, giống hệt một con cá nóc phồng mang vì giận.

 

Rất đáng yêu, khiến người ta chỉ muốn đưa tay xoa một cái. Chỉ là người ta vốn đang giận, nếu lúc này nàng còn tùy tiện ra tay, e rằng sẽ bị cắn cho một cái...

 

Thật ra bị cắn một cái cũng không phải là không được. Thỏ cắn người thì đau được bao nhiêu chứ? Nghĩ tới đây, Nhan Hoài Hi bỗng đưa tay chọc nhẹ vào má nàng.

 

Dư Doanh Hạ không hề cắn nàng, trái lại còn sững ra tại chỗ, như bị chọc đến ngẩn ngơ.

 

"Giận rồi sao?" Trong giọng Nhan Hoài Hi mang theo một tia dỗ dành.

 

"Không có." Dư Doanh Hạ dịch ánh mắt đi chỗ khác. Khóe mắt nàng vẫn còn hơi ửng đỏ, bàn tay giấu trong tay áo khẽ nắm chặt lại.

 

Giận ư? Lúc nhìn thấy Khôi Lỗi Ấn, nàng quả thật đã có ý nổi giận. Nhưng ngọn lửa ấy còn chưa kịp bốc lên, nàng đã bị kéo vào lôi kiếp rồi lại được Nhan Hoài Hi cứu.

 

Nàng không giận nổi nữa.

 

Chỉ là trong lòng càng lúc càng nặng nề, nghẹn đến khó chịu. Vì sao lại có một người mâu thuẫn đến mức ấy? Một bên dùng Khôi Lỗi Ấn nắm chặt sinh tử của nàng, một bên lại vì cứu nàng mà không tiếc đem bản thân ra mạo hiểm.

 

Vừa rồi, Dư Doanh Hạ đã lén đi hỏi y tu, biết được những thương thế mà Nhan Hoài Hi cố giấu đi rốt cuộc nguy hiểm tới mức nào. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã đủ khiến nàng không thể giận nàng ấy. Chỉ là trong lòng bức bối vô cùng, nếu Nhan Hoài Hi chỉ đơn thuần lợi dụng nàng đến cùng, có lẽ nàng còn dễ chịu hơn hiện tại.

 

Sắc mặt Nhan Hoài Hi dần trở nên nghiêm túc. Nàng ngồi thẳng người lên, đưa tay khẽ lướt qua gò má Dư Doanh Hạ, buộc người trước mặt không thể né tránh ánh nhìn của mình.

 

"Ai chọc ngươi không vui? Hay là bên ngoài có kẻ nào không có mắt?" Trong mắt Nhan Hoài Hi lập tức xẹt qua một tia nguy hiểm. Dư Doanh Hạ lúc này trông đã không còn giống chỉ đơn thuần vì lo lắng cho nàng, mà giống như đang chịu ấm ức.

 

Nàng mới nằm trên giường có một chốc, đã có kẻ không biết sống chết dám lại gần Doanh Hạ sao?

 

Dư Doanh Hạ khẽ lắc đầu, lại lặp lại một lần nữa: "Không có."

 

Nếu Nhan Hoài Hi dễ dàng bị cái lớp ngụy trang vụng về này lừa gạt như vậy, thì năm đó nàng đã sớm chết trong Trường Sinh Môn rồi.

 

"Ngươi nói dối. Nhất định là có kẻ chọc ngươi không vui." Giọng nàng mềm đi đôi chút, "Là ai? Mấy người dưới tay ta sao?"

 

Dư Doanh Hạ vô thức lắc đầu. Ngay sau đó cổ nàng cứng đờ lại, như vậy chẳng phải là thừa nhận có người đã làm nàng không vui rồi sao?

 

Sự bối rối và lúng túng của nàng bị người đối diện thu trọn vào mắt. Nhan Hoài Hi càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, đồng thời cũng xác nhận không phải mấy người kia. Điều này khiến nàng khẽ thở phào, nếu là người ngoài, nàng có thể trực tiếp cho đối phương nếm mùi địa ngục.

 

"Cũng phải, có Đằng Nguyệt Lam ở đó, nàng ấy biết chừng mực. Vậy là ai? Trong cứ điểm này có người lạ đến sao?" Đây là cứ điểm bí mật, nếu không phải lúc đặc biệt thì tuyệt đối không tiếp đãi người ngoài. Nhan Hoài Hi dùng thần thức quét qua một lượt khu vực xung quanh, cũng không thấy bóng dáng ngoại nhân.

 

"Cũng không phải người ngoài. Tỷ tỷ cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng đoán nữa." Dư Doanh Hạ không dám để Nhan Hoài Hi tiếp tục đoán mò. Tuy đối với nàng, đáp án này vốn rất khó nghĩ tới, nhưng Nhan Hoài Hi quá thông minh, lại giỏi dùng hồn thuật để dò xét cảm xúc người khác. Nếu thật sự để nàng đoán trúng, e rằng chính mình cũng khó mà giấu được.

 

Nhan Hoài Hi khẽ cau mày. Không phải thuộc hạ của mình, cũng không phải người ngoài, vậy thì còn ai có thể khiến Doanh Hạ không vui? Hơn nữa, ngày thường nàng ấy vẫn luôn quen giấu cảm xúc, rất hiếm khi thể hiện rõ sự tức giận ra bên ngoài, cho nên chuyện này hẳn không phải việc nhỏ.

 

Sau khi loại trừ từng khả năng, Nhan Hoài Hi bỗng nghĩ đến một đối tượng nghe có vẻ không thể xảy ra. Đôi môi nàng khẽ động, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói ra đáp án ấy: "Chẳng lẽ là ta sao?"

 

Dư Doanh Hạ lập tức có chút lúng túng dời ánh mắt đi. Sau khi tự chuẩn bị tinh thần, nàng mới nở một nụ cười nói: "Đừng đoán bừa nữa. Ta chỉ là hơi giận tỷ tỷ vì rõ ràng đã bị thương, vậy mà không nói với ta ngay từ đầu, thậm chí còn xử lý sạch vết máu trên người, chỉ để ta không phát hiện ra."

 

"Yên tâm mà nằm xuống nghỉ đi. Ngươi đâu có giống ta, thành công độ kiếp rồi còn được thiên đạo ban xuống phúc trạch để chữa thương. Ngươi giúp ta chắn lôi kiếp, chắc là còn bị thiên đạo trách phạt một phen nữa, phải không?"

 

Dư Doanh Hạ vốn chỉ muốn tìm một cái cớ, nhưng nói rồi nói rồi, trong lòng nàng lại dâng lên từng đợt chua xót. Tu sĩ độ kiếp thành công đều sẽ nhận được sự ban thưởng của thiên đạo, thứ phúc trạch ấy có thể giúp người nhanh chóng khôi phục những thương thế do lôi kiếp gây ra. Vì thế bây giờ Dư Doanh Hạ vẫn sống sờ sờ đầy sức lực, còn Nhan Hoài Hi thì chẳng có gì, thậm chí vì can dự vào thiên kiếp của người khác, e rằng còn bị thiên đạo ghi thêm một bút nợ.

 

Đầu ngón tay Nhan Hoài Hi khẽ lướt qua khóe mắt nàng: "Đều chỉ là vết thương nhỏ thôi. Đại phu nói nghiêm trọng lên vậy cho ngươi lo đó, đừng có tin. Đám người kia trước nay quen dùng cách này để lừa ta uống thuốc, lần nào cũng nói thương thế nghiêm trọng đến mức không chịu nổi."

 

Đó là trò quen thuộc của đám y tu dưới tay nàng, tiếc rằng nàng xưa nay chưa từng mắc mưu.

 

Nhan Hoài Hi dịu giọng an ủi Dư Doanh Hạ, nhưng trong lòng lại chưa hoàn toàn tin lời nàng nói. Phản ứng của Doanh Hạ quả thực rất giống đang giận chuyện nàng cố tình giấu thương thế, nhưng nàng lại mơ hồ cảm thấy sự tình hẳn không đơn giản đến vậy.

 

Nếu chỉ vì chuyện này, Doanh Hạ sẽ không giấu giếm hết lần này đến lần khác. E rằng ngay từ đầu đã càm ràm nàng rồi.

 

Trước đó mình có làm chuyện gì không phải chăng? Nhan Hoài Hi nghiêm túc tự kiểm điểm một lượt, nhưng quả thật không nghĩ ra được gì. Nhiều nhất cũng chỉ là thỉnh thoảng trêu nàng vài câu, nếu thật muốn giận, hẳn cũng chẳng đến bây giờ mới phát tác.

 

Nhan Hoài Hi bất lực từ bỏ việc hồi tưởng. Nàng cũng không dám chắc mình thật sự chưa từng làm điều gì chọc người ta không vui, trước mắt chỉ đành nghĩ cách khác vậy.

 

Dư Doanh Hạ muốn nàng nằm xuống nghỉ ngơi cho tử tế, trong lòng Nhan Hoài Hi khẽ động, liền trực tiếp sáp lại, ôm người vào trong lòng.

 

"Doanh Hạ, ngoài chuyện này ra, có phải ta còn làm gì khiến ngươi không vui nữa không?" Nhan Hoài Hi cũng không trông chờ nàng sẽ trả lời. Người trong lòng tâm tư quá sâu, chuyện đã cố tình giấu thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng nói ra. Vì thế nàng khẽ cong môi, tự mình tiếp lời: "Xin lỗi... có đôi khi ngay cả bản thân ta cũng không nhận ra. Chỉ cần ngươi nói ra, ta liền mặc ngươi xử trí."

 

Ban đầu, Dư Doanh Hạ còn chưa kịp hiểu "mặc ta xử trí" trong lời nàng rốt cuộc mang hàm ý gì sâu xa. Mãi cho đến khi tay mình bị nàng dắt lấy, đặt lên vòng eo của nàng, hơi thở ẩm nóng lướt qua cổ, đôi môi mềm mại dường như có như không chạm nhẹ lên làn da nơi cổ nàng...

 

Giọng nói mang theo ý cười của Nhan Hoài Hi lại vang lên bên tai nàng: "Thấy sao?"

 

Chỉ hai chữ ấy thôi, mà tràn ngập mê hoặc. Dư Doanh Hạ vốn không phải người tâm chí yếu mềm, chỉ là kẻ đang mê hoặc nàng thật sự là người khiến nàng động lòng.

 

Hàng mi Dư Doanh Hạ dường như còn vương giọt lệ, đôi mắt hơi mở ra vẫn ánh lên một tầng nước long lanh khiến người ta không khỏi sinh lòng thương xót. Toàn thân nàng vì hành động của Nhan Hoài Hi mà căng cứng lại, tim đập loạn nhịp. Sau một thoáng mờ mịt, đủ loại suy nghĩ rối ren ập thẳng vào đầu óc.

 

Nhan Hoài Hi... nàng rốt cuộc là có ý gì đây? Là đang đùa thôi sao?

 

Đây rốt cuộc là mặc người xử trí, hay là hiến thân?

Bình Luận (0)
Comment