"Tỷ tỷ ngươi... ngươi đang đùa ta sao?" Nàng lúng túng đến mức không biết nên đặt tay ở đâu. Nàng cũng muốn ôm lấy người đang mê hoặc mình này, nhưng hết thảy chuyện cũ như những sợi chỉ điều khiển con rối quấn chặt lấy cổ tay nàng, khiến nàng không tài nào nhúc nhích được dù chỉ một chút.
Hơi thở của Nhan Hoài Hi hòa lẫn mùi hương nhàn nhạt cùng mùi máu tanh, từng chút một gặm nhấm lý trí của Dư Doanh Hạ. Nàng rất muốn ép mình bình tĩnh lại, nhưng khi ý thức được rằng hành động lúc này đã không còn đơn thuần là một cái ôm, sợi dây lý trí kia liền chẳng sao nối lại được nữa.
Trong khoảnh khắc, Dư Doanh Hạ gần như mất đi năng lực suy nghĩ, toàn bộ tâm trí nàng đều run rẩy theo từng nhịp hô hấp của Nhan Hoài Hi.
Không thể không thừa nhận, mấy chữ Nhan Hoài Hi vừa nói quả thật cực kỳ dụ hoặc. Nhưng thứ càng dụ hoặc, Dư Doanh Hạ lại càng cảm thấy sau lưng nó có thể ẩn giấu cạm bẫy. Nàng do dự không biết nên phản ứng thế nào, cuối cùng chỉ đành đem quyền chủ động giao cả cho đối phương.
Trong không gian yên tĩnh đến cực điểm này, hai người lại ở sát gần nhau như vậy, bầu không khí mập mờ cũng theo đó lặng lẽ tuôn trào, tựa như có ngọn lửa nhỏ yếu ớt đang hun nóng, khiến cả hơi thở cũng trở nên nóng hơn vài phần.
Chỉ tiếc là cũng chẳng biết mình đã chọc giận Doanh Hạ khi nào. Nếu không có chuyện này xen vào, thì lúc này đúng là thời cơ tuyệt hảo để dỗ dành nàng đáp ứng mình.
Trong lòng Nhan Hoài Hi khẽ dâng lên một chút tiếc nuối. Nàng ôm lấy thân thể đang cứng đờ trong ngực, xem ra Doanh Hạ vẫn chưa quen với những đụng chạm thân mật như vậy?
Vậy thì sau này phải thân mật nhiều hơn mới được. Đợi đến khi số lần đủ nhiều, nàng tự nhiên sẽ quen thôi.
Khóe môi Nhan Hoài Hi cong lên, trông hệt như một con mèo vừa trộm được mùi tanh. Nàng không chỉ muốn nuốt trọn con mồi, mà còn muốn trêu đùa nó một phen.
Nàng hơi chống tay nâng người dậy, đôi môi mất máu gần như lướt qua má Dư Doanh Hạ. Nàng dừng lại ngay đó, chỉ cần Dư Doanh Hạ nghiêng đầu một chút, hai người liền có thể chạm môi.
Đáng tiếc, Dư Doanh Hạ đã sắp ngây ra kia vẫn đứng yên tại chỗ, không nghiêng đầu theo như ý nàng.
Xem ra hôm nay không phải là thời điểm thích hợp để tiếp tục rồi. Nhan Hoài Hi hơi có chút thất vọng. Đúng lúc này, từ trong tay áo nàng bỗng bay ra một con hạc giấy, con hạc khàn giọng kêu lên hai tiếng, rồi lập tức bị một ngọn lửa dữ thiêu rụi thành tro.
Biến cố bất ngờ khiến Dư Doanh Hạ giật mình, Nhan Hoài Hi cũng khẽ nhíu mày, sắc mặt lập tức nghiêm túc hơn hẳn.
"Không trêu ngươi nữa. Ta có việc phải đến Thiên Khâu Tông một chuyến, sẽ nhanh chóng trở về. Ngươi cứ ở đây để y tu cũng xem lại giúp. Lôi kiếp ban đầu của Thiên Đạo vốn chẳng nói lý lẽ gì, cường độ lại quá mức, ta sợ trong cơ thể ngươi sẽ lưu lại ám thương. Vì an toàn, vẫn nên để đại phu kiểm tra một lượt thì hơn." Nói xong, Nhan Hoài Hi khoác y phục, bước xuống giường.
...Trêu ta.
Dư Doanh Hạ khẽ cắn môi, trong lòng bật lên một tiếng cười nhạt mang theo tự giễu. Nàng cười bản thân nghĩ quá nhiều, có lẽ nàng đã quên mất lời cảnh cáo trước đó của Nhan Hoài Hi rồi. Người ta không truy cứu, cũng không đồng nghĩa với việc sẽ chấp nhận nàng.
Huống chi với tính cách của Nhan Hoài Hi, sao có thể để chính mình rơi vào thế yếu? Lời vừa rồi nói ra rõ ràng chỉ là để trêu nàng, vậy mà trong khoảnh khắc ấy, nàng lại từng muốn coi đó là thật.
May mà vừa rồi nàng không đáp lại, nếu không e rằng nơi này đã không còn ở nổi nữa! Quả nhiên mèo xấu thì vẫn là mèo xấu, dù có dịu dàng được một khoảng thời gian cũng không sửa nổi cái tính thích chơi ác ấy!
Sau này nàng tuyệt đối sẽ không để nàng ta lừa thêm lần nào nữa!
Dư Doanh Hạ suýt nữa thì cắn rách cả môi dưới, đến khi cơn đau truyền tới nàng mới nới lỏng lực cắn.
Nàng đưa tay túm lấy cổ tay Nhan Hoài Hi, hít sâu một hơi, rồi mới dùng giọng điệu nghe có vẻ bình thường mà hỏi: "Tỷ tỷ định đi đâu? Thương thế của ngươi còn chưa lành..."
"Đi đón Tư Kính Lan." Nhan Hoài Hi nhanh chóng mặc xong y phục. Pháp bảo thế mạng của nàng đã vỡ, hạc giấy bị thiêu rụi chính là tín hiệu cho thấy Tư Kính Lan đã hoàn thành nhiệm vụ và bảo nàng đến đón. Có lẽ người kia đã trực diện gặp được Ân Đạc rồi. Tuy tạm thời chưa có nguy hiểm, nhưng vẫn nên mau chóng đưa người về thì an toàn hơn.
"Nàng ấy là ám cọc ta cài lại ở Thiên Khâu Tông, trước đó ở đó thay ta thi hành kế hoạch, ly gián quan hệ giữa Phương Nguyệt Đồng và Ân Đạc. Giờ nhiệm vụ hoàn thành, e là bên Thiên Khâu Tông sắp có một vở kịch lớn để xem rồi." Nụ cười của Nhan Hoài Hi không hề che giấu, nếu không phải thời cơ không thích hợp, nàng thật sự rất muốn tự mình đến xem náo nhiệt.
"Tiếc là ta phải đi thật nhanh rồi quay về, không tiện mang theo người, nếu không thì đã có thể dẫn ngươi đi xem rồi. Yên tâm, ta chỉ đi đón người, sẽ không gặp nguy hiểm đâu."
"À, cái này để lại cho ngươi." Nhan Hoài Hi lấy từ trong tay áo ra một miếng ngọc bội xỏ dây đỏ, rồi tự tay đeo lên cổ Dư Doanh Hạ.
"Nhớ kỹ, không được tháo xuống." Nàng xoa nhẹ đỉnh đầu Dư Doanh Hạ một cái, rồi vội vã rời đi.
Cửa vừa mở ra, luồng gió lạnh tràn vào thổi tan sạch bầu không khí mập mờ nóng bỏng khi nãy, ngay cả những cảm xúc cuộn trào trong lòng Dư Doanh Hạ cũng dần dần lắng xuống.
Sau khi bóng lưng Nhan Hoài Hi hoàn toàn biến mất, nàng cúi đầu, giấu hết thảy tâm tình vào trong đôi mắt có chút quạnh hiu.
"Ơ? Chủ thượng đây là... thương thế còn chưa khỏi hẳn mà đã chạy đi đâu vậy?!"
Đằng ngoài, Đằng Nguyệt Lam vừa trông thấy thân ảnh Nhan Hoài Hi lướt qua, bước tới nhìn thì quả nhiên người đã không còn.
"Ám cọc ở Thiên Khâu Tông đã hoàn thành nhiệm vụ, nàng ấy đi đón người rồi." Dư Doanh Hạ gượng gạo nặn ra một nụ cười.
"Kính Lan thành công rồi sao? Ta biết ngay nha đầu đó lắm quỷ kế, nói không chừng thật sự làm được." Đằng Nguyệt Lam mừng rỡ ra mặt. Nàng biết rõ Tư Kính Lan đang thi hành nhiệm vụ gì, đứa nhỏ kia thành công, cũng có nghĩa là cuối cùng có thể xé toạc bộ mặt giả nhân giả nghĩa mà Ân Đạc vẫn bày ra trước thế nhân!
Từ lâu Đằng Nguyệt Lam đã muốn băm kẻ đó thành thịt băm, đổ vào thùng nước rửa bát cho chó ăn. Chủ thượng tuy đôi lúc âm tình bất định, nhưng nàng tuyệt đối không phải kẻ hiếu sát, càng không bao giờ ra tay với người vô tội. Những kế hoạch tàn độc đến cực điểm của Trường Sinh Môn đều đã bị nàng phế bỏ từ khi thượng vị. Kết quả là tên lão súc sinh Ân Đạc kia không muốn làm người nữa, lại còn dội hết nước bẩn lên đầu chủ thượng!
Bên phía Thiên Khâu Tông chắc chắn sẽ có biến động, bố cục trước đó cũng đã đến lúc có thể bắt đầu vận hành rồi.
"Dư cô nương, ta có việc phải đi trước... sắc mặt của ngươi sao lại kém đến vậy?" Đằng Nguyệt Lam vừa định rời đi thì phát hiện sắc mặt Dư Doanh Hạ trắng bệch khác thường, quanh người phảng phất một bầu không khí trầm thấp nặng nề. Nàng lại ngồi ở chỗ không có ánh nắng trong phòng, cảm giác âm u ấy càng lộ rõ thêm vài phần.
"Ta đi gọi y tu tới, ngươi nhất định cũng phải chú ý thân thể mình, nếu không chủ thượng sẽ lo lắng đấy." Đằng Nguyệt Lam cho rằng nàng đã phải chịu ám thương dưới lôi kiếp mà không nói ra. Giờ chủ thượng đã ra ngoài, nếu Dư cô nương ở ngay trước mắt nàng mà còn không được dưỡng cho tốt, đợi chủ thượng trở về nhất định sẽ tức giận.
Huống chi từ sau khi biết được Dư Doanh Hạ vì cứu Nhan Hoài Hi mà bị cuốn vào loạn lưu không gian, mất đi thân thể, thiện cảm của Đằng Nguyệt Lam đối với nàng đã gần như ngang với muội muội ruột thịt, tự nhiên cũng sẽ quan tâm chăm sóc nhiều hơn.
"Ta... không sao đâu." Dư Doanh Hạ thực sự cảm thấy thương thế trên người mình đã hồi phục gần hết, nhưng lời nói yếu ớt ấy chẳng thể khiến Đằng Nguyệt Lam tin tưởng, y tu vẫn bị lôi tới.
Sau một phen kiểm tra, y tu nói không có vấn đề lớn. Những tổn thương nàng chịu trong lôi kiếp đều đã tự khỏi gần hết, chỉ là trong lòng có chút uất kết, bệnh nhân không nên nghĩ quá nhiều, nên ra ngoài thư giãn, như vậy mới tốt cho thân thể.
Đằng Nguyệt Lam trầm ngâm suy nghĩ. Tâm trạng không tốt sao? Vậy chuyện này vẫn nên giao cho chủ thượng xử lý thì hơn, nói không chừng còn có thể giúp hai người tăng tiến tình cảm.
"Không nghiêm trọng đến vậy chứ?" Dư Doanh Hạ không ngờ mình chỉ hơi buồn bã một chút cũng bị đại phu phát hiện ra, y tu ở tu chân giới đúng là có chút bug rồi.
Y tu lộ ra vẻ mặt cao thâm khó lường: "Lời này sai rồi. Vấn đề trong lòng ấy mà, bản thân rất khó phát hiện ra ngay từ đầu. Đến khi nhận ra thì thường đã khá nghiêm trọng rồi. Tu sĩ kiêng kỵ nhất là tâm cảnh xảy ra vấn đề, nếu sơ sẩy mà thành tâm ma, vậy thì rắc rối lớn đấy!"
"Ta có chút nghiên cứu về đạo này. Tình trạng của Dư cô nương đã ít nhiều ảnh hưởng đến tâm cảnh rồi, bất kể là có khúc mắc gì, cũng nên sớm nghĩ thông là hơn."
Y tu cũng không tiện truy hỏi chuyện riêng tư của người ta, vì thế chỉ kê một ít đan dược tĩnh tâm an thần cho Dư Doanh Hạ uống, còn thuốc trị thương thì căn bản không cần thiết.
Dư Doanh Hạ cảm ơn hảo ý của y tu. Nàng không phải kiểu bệnh nhân bướng bỉnh, bác sĩ đã kê thuốc thì nàng ngoan ngoãn uống. Sau khi nuốt một viên đan dược, dược lực như hóa thành một dòng suối trong mát phảng phất vị bạc hà lướt qua linh hồn nàng.
Dư Doanh Hạ cảm giác linh hồn mình bỗng chốc trở nên nhẹ hơn rất nhiều, mát lạnh thanh khiết lại mang theo chút bồng bềnh, những tạp âm tiêu cực cũng theo đó mà tản ra khỏi linh hồn nàng.
Nàng mở mắt ra, cảm giác nặng nề đè trong lòng đã vơi đi không ít. Tuy khi nhớ lại chuyện vừa rồi bị Nhan Hoài Hi trêu chọc, nàng vẫn còn hơi hụt hẫng, nhưng không còn buồn đến mức muốn khóc như khi nãy nữa.
Không đúng... Dư Doanh Hạ chợt ý thức được cảm xúc của mình dao động quá lớn, đặc biệt là những cảm xúc tiêu cực, rất dễ mất khống chế trong lúc vô tri vô giác.
Đây là di chứng sau khi sử dụng thuật pháp kia!
Dư Doanh Hạ khẽ hít một ngụm khí lạnh. Người sáng tạo ra thuật pháp ấy quả thật không hề nói quá, thuật này dùng xong đúng là có chút nguy hiểm, sau khi sử dụng bắt buộc phải tịnh hóa tâm linh, nếu không rất dễ xảy ra vấn đề.
Quả là nàng đã sơ suất rồi. Lúc rời đi, nàng chỉ mải lo thương thế của Nhan Hoài Hi, hoàn toàn không nghĩ đến tình trạng của bản thân. Đặc biệt là sau khi nàng mô phỏng ra tà thần, trong một khoảng thời gian ngắn lại càng kiêng kỵ nhất việc để cảm xúc tiêu cực quấn thân.
Dư Doanh Hạ lập tức điều chỉnh lại linh hồn của mình. Qua một hồi lâu, nàng mới mở mắt ra lần nữa. Lúc này nàng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, những cảm xúc tiêu cực âm thầm sinh sôi trong vô thức cũng đã bị quét sạch gần hết.
[Dư hộ pháp.]
Đột nhiên, trong tai Dư Doanh Hạ vang lên một tiếng gọi lạnh lẽo đến rợn người.
Nàng khựng lại một chút. Âm thanh ấy giống như bị rót thẳng vào trong thức hải của nàng. Ngay giây kế tiếp, sắc mặt nàng lập tức trở nên khó coi, đứng bật dậy tại chỗ.
Có lẽ Nhan Hoài Hi đã dặn dò điều gì đó, nói chung những người dưới tay nàng giờ đây đã không còn dùng thân phận "hộ pháp" để xưng hô với nàng nữa. Vào lúc này, kẻ còn gọi nàng là "Dư hộ pháp" chỉ có duy nhất một loại người, chính là kẻ địch của các nàng!
Quả đúng là một bọn âm hồn bất tán, Dư Doanh Hạ hít sâu một hơi. Đàm phán mà, chỉ cần chưa đến lúc phải binh đao tương kiến, thì cũng không cần lập tức trở mặt.
Nàng giả vờ xã giao, lên tiếng: "Các hạ là...?"
Âm thanh kia rõ ràng đã bị xử lý, khàn đục khó nghe, mang theo cảm giác như móng tay cào lên bảng đen khiến người ta nổi da gà. Dư Doanh Hạ hoàn toàn không thể căn cứ vào giọng nói để phán đoán thân phận đối phương.
Hẳn là không phải Nhan Tranh. Cho dù thứ đó còn sống, nàng với đối phương cũng đã xé rách mặt mũi hoàn toàn, khi gọi nàng tuyệt đối sẽ không khách khí đến thế.
Vậy thì chỉ còn lại một khả năng duy nhất mà thôi. Lúc này còn có tâm tư tới tìm nàng, xem ra Thiên Khâu Tông vẫn chưa loạn đủ lớn.
Thực tế, Thiên Khâu Tông lúc này đã loạn thành một nồi cháo, mà Ân Đạc cũng đang khắp nơi tìm đường lui cho chính mình.
Khi Nhan Hoài Hi kịp tới Bắc Vực, nàng liền trông thấy trên bầu trời xa xa, không gian đã bị kiếm ý lạnh lẽo xé rách thành những vết nứt sâu hoắm. Phải biết rằng lúc này nàng mới chỉ vừa đặt chân tới rìa Bắc Vực mà thôi, từ khoảng cách xa đến thế, nàng đã có thể trông thấy "tác phẩm" của Phương Nguyệt Đồng rồi.