Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Chương 72

Loại đặc biệt tín nhiệm này làm cho Lý Niệm Thu áp lực có chút lớn, nhưng bản thân cô thích khiêu chiến khó khăn, tự tin mà mở miệng: “Được, vậy cậu chờ lấy tiền là được.”

Oa, cái này lên tiếng cũng quá ngầu rồi, đây là nữ tổng tài bá đạo sao!

Mắt Ôn Duyệt lấp lánh.

Chu Diệu vừa về đến nhà liền nhìn thấy một màn như vậy.

Vợ của anh, đôi mắt đang sáng lấp lánh nhìn về phía một cô gái khác, hai người tươi cười đối diện nhau.

Hình ảnh này, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.

“…… Các người đang làm gì vậy?” Chu Diệu tiến lên hai bước đến gần phòng, thân hình cao lớn chắn ở giữa, ngăn cách tầm mắt của hai người.

 

“Hôm nay sao anh trở về sớm vậy?” Ôn Duyệt biểu tình có chút kinh ngạc, “Anh thấy sao, bọn em đang bận.” Cô quơ quơ hạt châu trong tay, đôi mắt cười thành hình trăng khuyết.

“Hàng lần này bán được rất tốt.” Chu Diệu tiện tay kéo chiếc ghế nhỏ bên cạnh, ngồi xuống ở bên cạnh Ôn Duyệt.

Chiếc ghế này quá nhỏ so với anh, hơn nữa trong phòng lại có nhiều người và đồ đạc, đôi chân dài của anh không có chỗ nào để đặt, chỉ có thể thành thành thật thật cũng ở bên nhau. Đôi tay chống ở đầu gối, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, tư thế này miễn cưỡng thoải mái một chút.

Nhưng nhìn có chút ủy khuất cho anh.

Phòng cũng cũng không lớn, hiện tại lại chất đống không ít vật liệu, diện tích không gian trở nên hẹp hơn nhiều. Ôn Duyệt luôn bị cánh tay của Chu Diệu đụng phải, cô thở dài nhăn mày nói: “Anh dịch sang bên cạnh một chút.”

 

“Dịch không được, không còn chỗ.” Chu Diệu thẳng lưng ngưỡng người ra sau, ý bảo Ôn Duyệt nhìn đống đồ đạc bên cạnh, bất đắc dĩ dang hai tay ra.

Ôn Duyệt chớp chớp mắt: “Vậy anh đi ra ngoài đi, em cùng Niệm Thu và Tưởng Đông ở chỗ này là được, anh ở đây chật quá.”

Chu Diệu: “?”

Đây không phải là nhà anh sao?

Anh chậc một tiếng, nhếch khóe miệng, lười biếng đáp: “Không đi, anh chỉ thích ở lại đây thôi.”

Chu Diệu duỗi cánh tay dài ra, cầm một nắm hạt châu trong lòng bàn tay, chậm rãi xâu chúng lại với nhau. Những hạt châu nhỏ đó nằm trong lòng bàn tay anh lại càng trở nên nhỏ bé, không cẩn thận liền từ kẽ tay rơi xuống bên chân Ôn Duyệt.

Anh xoay người lại nhặt, chiếc ghế lùi lại phát ra tiếng cọt kẹt.

Thân hình cao lớn rắn chắn dán vào trên người Ôn Duyệt, hormone nam tính mạnh mẽ ập vào trước mặt.

Cô có thể cảm nhận lòng bàn tay cực nóng đang đặt trên đùi mình, xuyên qua vải dệt hơi mỏng truyền đến da thịt. Ôn Duyệt cảm thấy lòng bàn tay Chu Diệu như là mang theo điện, cảm xúc tê dại truyền thẳng vào đáy lòng.

Chu Diệu hôm nay trên người mặc một chiếc áo ba lỗ, cơ bắp của anh phồng lên theo từng động tác đập thẳng vào mắt Ôn Duyệt.

Cô không dám cử động, nín thở trong chốc lát, chờ Chu Diệu đứng dậy mở thở phào nhẹ nhỏm. Sau đó cô phát hiện chiếc vòng tay mà cô vừa xâu bởi vì bị siết quá chặt mà các hạt châu đã tuột ra khỏi sợi chỉ, cần phải xâu lại lần nữa.

Lông mày liễu của Ôn Duyệt nhất thời dựng thẳng lên, cô dùng tay còn lại chọc vào trán Chu Diệu. Lần đầu chọc vào thì thấy mềm mại, lần thứ hai chọc vào thì thấy hơi cứng, cô liền thay đổi lời nói: “Mấy ngày nay anh cũng chưa được nghỉ ngơi tốt, bây giờ vẫn còn sớm, anh có muốn về phòng ngủ một lát không, khi nào nấu cơm em sẽ gọi anh?”

“Quan tâm anh?” Khóe môi Chu Diệu nhếch lên.

Ôn Duyệt gật đầu, giọng điệu đầy tình cảm, trong mắt hiện lên lo lắng và quan tâm: “Đúng vậy, hai ngày này anh cũng rất mệt nha, đi sớm về trễ, không nghỉ ngơi thật tốt lỡ như thân thể suy sụp thì em phải làm sao bây giờ? Anh đừng làm cho em lo lắng.”

“Vậy được, anh đi ngủ một lát.” Chu Diệu rất thích bộ dáng dỗ người này của cô, cũng thật sự có hơi mệt, mặt mày hớn hở mà đứng lên.

Mới vừa xoay người, đột nhiên nhớ tới cái gì, từ trong túi quần móc ra hai đồ vật hình trụ ném vào trong lòng Ôn Duyệt: “Thấy mấy cô gái đó rất thích thứ này, anh cũng để lại cho em hai cái, cầm chơi đi.”

Nói xong anh đi nhanh ra ngoài.

Trong phòng bỗng rộng rãi hơn không ít.

Ôn Duyệt cầm lấy đồ vật trong lòng n.g.ự.c mở nắp ra, phát hiện là son môi, mỉm cười, quay đầu cẩn thận đặt ở trên đầu giường.

Quay lại đầu, cô bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Lý Niệm Thu, gương mặt lập tức hiện lên một vệt ửng đỏ.…… Quên mất trong phòng còn có người.

Gần đến giờ cơm chiều, Lý Niệm Thu mới dẫn theo Lý Tưởng Đông trở về nhà. Lúc đi, hai chị em cầm theo hạt châu trở về xâu, giấu kỹ ở trong túi.

Vừa mới đi ra khỏi phòng liền đụng phải Lâm Phương.

Ánh mắt không thân thiện của Lâm Phương đảo qua trên người hai chị em hai vòng, lại liếc nhìn Ôn Duyệt bên cạnh, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở chiếc túi không thể nhìn thấy bên trong đựng thứ gì, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Mỗi ngày đều dẫn người vào trong nhà, là muốn dọn đồ trong nhà trợ cấp cho người ngoài phải không?”

“Cũng không dẫn người vào nhà thím, lấy đồ cũng không phải đồ nhà thím, thím gấp cái gì.” Ôn Duyệt nhỏ giọng hờn dỗi, “Thật là hoàng đế không vội thái giám gấp.”

Lâm Phương trợn mắt: “Cô nói ai là thái giám? Sao lại nói chuyện với trưởng bối như vậy!?”

Ôn Duyệt không phản ứng bà ta, nhìn Lý Niệm Thu và Lý Tưởng Đông cười phất tay tạm biệt, bảo bọn họ ngày mai có rảnh thì đến sớm một chút . Nhìn hai người đi ra khỏi sân, cô nhìn Lâm Phương, đôi mắt cong cong: “Sao vậy, thím đang vội à?”

“Này tôi nói cô……” Sắc mặt Lâm Phương đột nhiên dữ tợn lên.

“Chu Diệu, đừng ngủ nữa.” Ôn Duyệt quay người hướng vào phòng Chu Diệu kêu.

Cô vừa kêu lên, sắc mặt dữ tợn của Lâm Phương lập tức cứng đờ, lồng n.g.ự.c phập phồng nhanh chóng, cuối cùng cắn răng xoay người đi vào phòng bếp.

Con nhỏ c.h.ế.t tiệt kia! Chỉ biết chó cậy thế chủ!!

Nụ cười trên mặt Ôn Duyệt càng tươi hơn.

Cô ngâm nga hát nhỏ đi vào phòng bếp, vớt con cá trong thùng ra rồi ném lên trên thớt, tay cầm d.a.o phay hung hăng gõ vài cái. Sau khi cá không còn động tĩnh, thuần thục mà vạo vẩy, bỏ mang, bỏ nội tạng, cắt thịt cá thành từng miếng ướp sẵn để dùng sau.

Trong góc phòng bếp có một cái bình ngâm dưa chua mà Chu Diệu đã ủ khoảng thời gian trước, Ôn Duyệt mở cái nắp ra nếm thử một chút, cảm giác không sai biệt lắm, dùng đũa gắp ra một ít bỏ vào trong chén.

“Em định làm món gì vậy?” Chu Diệu ngáp dài đi vào phòng bếp, thoáng nhìn thấy thịt cá trên thớt hỏi.

Ôn Duyệt cũng không quay đầu lại: “Cá hầm cải chua và đậu hủ Ma Bà? Anh muốn ăn gì? Cà tím xào thịt heo?”

“Cái gì cũng được, em tự quyết định đi.” Chu Diệu đi tới lấy d.a.o phay trong tay cô, “Để anh xắt cho, muốn miếng lớn hay miếng nhỏ?”

Bình Luận (0)
Comment