Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Chương 73

Ôn Duyệt: “Miếng nhỏ thôi, miếng lớn ăn không ngon.”

Chu Diệu nhướng mày đồng ý: “Được.”

Ôn Duyệt vừa vo gạo vừa nói: “Niệm Thu nói chúng ta không đủ người làm, đến lúc đó cô ấy còn phải tìm người tới giúp đỡ, nhưng đồ vật trong phòng quá nhiều, cảm giác như không còn chỗ chứa thêm người nữa.”

“Chỉ là xâu chuỗi hạt châu thôi?” Chu Diệu quay đầu lại nhìn cô, không chút do dự ném ra hai thằng em: “Để anh bảo lão Phương và Nghiệp Lương tới giúp đỡ, hiện tại hai người bọn họ không có chuyện gì làm, rất rảnh rỗi.”

“Đợi lát nữa, anh đem bàn ghế và mấy thứ em không dùng sang phòng anh, có lẽ sẽ rộng rãi hơn chút. Nếu không được có thể tới nhà của lão Phương, nhà cậu ta còn phòng trống rất nhiều.”

Ôn Duyệt vừa suy nghĩ vừa gật đầu: “Vậy máy may cũng dọn qua luôn, em muốn làm việc chung với bọn họ, ở một mình quá nhàm chán.”

“Không cần dọn, chỉ cần mua thêm cái khác đặt ở bên kia là được.” Chu Diệu nói không chút để ý.

 

Hơn hai trăm đồng một máy may nói mua liền mua? Người dân quê bình thường đều phải đắn đo, suy nghĩ rất lâu mới bỏ ra hai trăm đồng này.

Ôn Duyệt nhướng mày, nhẹ giọng mềm mại nói: “Làm lớn như vậy, xem ra lần này các anh kiếm được không ít tiền?”

“Cũng được, buổi chiều đưa cho em caid đồ vật kia bán được rất tốt.” Chu Diệu có chút nghi hoặc, “Cũng không biết tại sao các cô gái lại thích thứ này đến thế, không đến ba ngày đã bán hết hàng.”

Son môi là thứ mà không một ai có thể cưỡng lại, từ những cô gái nhỏ đến những bà lão hơn mấy chục tuổi đều không thể cưỡng lại được, dù sao thì lòng yêu cái đẹp ai cũng đều có, ai mà không muốn mình trở nên xinh đẹp hơn?

Ôn Duyệt hừ nhẹ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thẳng nam các người thì biết cái gì.”

 

“Cái gì? Thẳng cái gì?” Chu Diệu không nghe rõ.

Ôn Duyệt đôi mắt cong cong, kéo dài giọng điệu chậm rãi mà đáp: “Không có gì, không có gì đâu, làm việc của anh đi.”

Chu Diệu nhướng mày: “Được, anh đi làm việc.”

Sau khi ăn cơm xong, Chu Diệu đã thu dọn các đồ đạc trong phòng Ôn Duyệt chuyển sang phòng mình, giải phóng một khoảng không gian lớn.

Ôn Duyệt thuận tiện quét tước vệ sinh một chút, sau đó mới ôm quần áo đi tắm rửa.

-

“Dọn dẹp trong phòng sao?”

Ngày hôm sau Lý Niệm Thu mang theo em gái lại đây, phát hiện trong phòng rộng rãi hơn rất nhiều, không có chật chội giống ngày hôm qua, chân cũng không thể duỗi ra được.

Ôn Duyệt gật đầu: “Đúng vậy, không phải còn muốn tìm người tới giúp đỡ sao, không dọn dẹp một chút thì không có chỗ đặt chân.”

“Cho dù đã dọn dẹp ra, có thể vẫn không đủ rộng.” Lý Niệm Thu ngựa quen đường cũ mà ngồi ở trên ghế, kéo giỏ qua lấy ra một nắm hạt châu, “Cần phải tìm thêm người làm các vật phẩm trang sức hình nơ này, máy may chỉ có một cái, may bằng tay chắc chắn sẽ chậm hơn xâu chuỗi hạt.”

Cần tìm nhiều người như vậy?

Ôn Duyệt nhăn mày, đôi mắt trong suốt tràn đầy tò mò: “Đi đâu tìm người, Niệm Thu, ở chỗ cậu có người không?”

Lý Niệm Thu ừ một tiếng: “Có vài người, ngày mai tớ sẽ liên lạc với bọn họ xem ai có thể tới.”

“Được.” Nghĩ đến những gì Chu Diệu nói tối hôm qua, Ôn Duyệt nghịch ngợm mà chớp mắt, “Người nhiều cũng không cần lo lắng, chúng ta có thể đến nhà bà nội Phương, Chu Diệu nói nhà bà nội Phương còn phòng trống rất nhiều.”

Trong nhà Phương Thạch Đào chỉ có bốn người, Lộ Lộ tương đối dính người, buổi tối sẽ ngủ cùng bà nội Phương. Phương Thạch Đào và Nhậm Nghiệp Lương thì tách ra ngủ, mặc dù như vậy nhưng trong nhà bọn họ vẫn còn dư ba phòng trống.

Lý Niệm Thu: “Vậy thì tốt.”

Đang trò chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng sột soạt, Chu Diệu dẫn Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào vào nhà.

“Chị dâu, bọn em tới giúp đõ!” Nhậm Nghiệp Lương vừa bước vào đã hô to, ánh mắt dừng ở chiếc giỏ tre dùng để đựng thành phẩm, khoa trương nói, “Chị dâu, những thứ này đều là chị làm sao? Thật là đẹp!”

Ôn Duyệt đã quen anh ta nói năng ngọt xớt, đôi mắt cong một chút: “Đẹp đúng không? Đợi lát nữa trở về lấy mấy cái cho Lộ Lộ, cô bé nhất định rất thích.”

“Được, con bé nhất định sẽ rất vui.”

Nhậm Nghiệp Lương dọn ghế định đi vào bên trong ngồi, bị Chu Diệu ngăn lại, nhướng mày hỏi: “Chú muốn làm gì?”

Nhậm Nghiệp Lương sửng sốt một chút: “Em…… Qua đó ngồi a, nhìn xem xâu như thế nào.”

“Lăn ra bên ngoài ngồi, nhìn anh làm là được.” Chu Diệu đá vào bắp chân anh ta, thuận tiện cướp chiếc ghế trên tay anh ta đi tới ngồi bên cạnh Ôn Duyệt, vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ mà nhìn Nhậm Nghiệp Lương.

Phương Thạch Đào im lặng dọn ghế đến ngồi ở gần cửa, cách Lý Niệm Thu không gần không xa xem cô ấy làm như thế nào.

Nhậm Nghiệp Lương bị ghét bỏ sờ sờ chóp mũi, quay đầu vừa thấy kêu lên: “Lão Phương, động tác của cậu cũng rất nhanh.”

Phương Thạch Đào lười để ý đến anh ta.

Tên Nhậm Nghiệp Lương này ngày thường nhìn có vẻ thông minh, nhưng có đôi khi đầu óc như bị kẹp cửa, thế nào cũng phải bị mắng hai câu mới thoải mái.

“Nghe Diệu ca nói, chị dâu muốn mướn người làm, như thế nào, có tìm được người chưa?” Nhậm Nghiệp Lương này, miệng nói liên tục không ngừng, im lặng không được hai phút lại bắt đầu lải nhải, “Cần bọn em giúp đỡ không, Diệu ca quen biết rất nhiều người.”

Ôn Duyệt dịu dàng cự tuyệt: “Không cần đâu, bên phía Niệm Thu đã có người rồi.”

“Tiền công trả như thế nào?” Nhậm nghiệp tò mò hỏi.

“Xâu những chuỗi hạt đơn giản như thế này, một xu một cái.” Động tác của Ôn Duyệt đã rất quen thuộc, hoàn toàn đều là trí nhớ cơ bắp, cho nên có thể vừa làm vừa trả lời, “Loại phức tạp hơn một chút, trả năm xu một cái.”

“A, xâu chuỗi hạt đơn giản như vậy, một ngày không phải là có thể kiếm được mấy đồng sao? Tốc độ nhanh còn có thể kiếm được mười đồng đi?” Nhậm Nghiệp Lương oa một tiếng, “Chị dâu, mướn em, tốc độ của em rất nhanh.”

Ôn Duyệt còn chưa nói, Chu Diệu ở bên cạnh liền hừ cười một tiếng, liếc xéo anh ta: “Được, anh mướn chú, cung cấp cho chú ba bữa cơm một ngày, hài lòng không?”

“Đừng đừng, em không cần mướn đâu! Anh, chỉ cần anh và chị dâu ra lệnh một tiếng, em sẽ tự nguyện tới giúp đỡ.” Nhậm Nghiệp Lương cợt nhả trả lời.

Chu Diệu cười lạnh một tiếng.

“Đúng rồi.” Lý Niệm Thu vẫn luôn an tĩnh đột nhiên lên tiếng, “Ôn Duyệt cậu đã quyết định học trường cấp ba nào chưa, ở huyện thành hay là thành phố?”

 

 
Bình Luận (0)
Comment