Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Chương 74

Đột nhiên, ánh mắt của mọi người trong phòng đều tập trung lại đây.

Ôn Duyệt nói: “Tớ đã quyết định rồi, học cùng một trường với cậu.” Có người quen ở đó cô cảm thấy yên tâm hơn, nếu người quen đó là Lý Niệm Thu thì cô càng yên tâm hơn trăm vạn lần.

“Cũng được.” Lý Niệm Thu gật gật đầu, cười cười, “Với năng lực của cậu, học ở đâu cũng đều có thể thi đậu đại học…… Chị họ của cậu cũng học ở đó, tính tình của cô ta không tốt, rất có thể sẽ nhằm vào cậu.”

Ôn Duyệt “a” một tiếng, mới nhớ tới Ôn Hiểu Ngọc cũng học trường cấp ba ở huyện thành..

Ồ, trong nguyên tác, giai đoạn đầu Ôn Hiểu Ngọc xuất hiện khá nhiều.

Ôn Hiểu Ngọc một lòng muốn leo lên cao, thoát khỏi thân phận người nông thôn trở thành người thành phố, nhưng rất khó để làm được. Cho nên trong lòng cô ta vô cùng ghen ghét nữ chính, ghen ghét với sự nổi tiếng của Lý Niệm Thu ở trong trường.

Dù sao Lý Niệm Thu cũng làm thêm công việc gia sư, những người sẵn lòng bỏ tiền đều là những người giàu có.

 

Ôn Duyệt không đem cô ta để ở trong lòng, đôi mắt cong cong, lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ: “Không sao đâu, không phải còn có cậu ở đây sao? Cậu thông minh như vậy, nếu cô ta bắt nạt tớ, tớ sẽ tìm cậu đến bắt nạt lại cô ta!”

Động tác xâu chuỗi hạt của Chu Diệu dừng lại một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhướng mi, trong đôi mắt đen sâu thẳm có chút nghi hoặc: “?”

Loại việc này không phải là nên đi tìm anh sao?

Anh và Lý Liệm Thu, ai mới là chồng cô?

Chu Diệu bất mãn mà hừ hừ.

 

“Được, tớ sẽ giúp cậu.” Lý Niệm Thu cười cười, ánh mắt liếc nhìn sắc mặt của người đàn ông ngồi bên cạnh Ôn Duyệt, nụ cười càng sâu hơn, thu hồi tầm mắt: “Đối phó loại người này tớ rất có kinh nghiệm.”

Chu Diệu đen mặt dùng sức ném vòng tay đã xâu xong vào giỏ tre.

Đối phó với loại người này anh càng có kinh nghiệm hơn! Từ nhỏ đến lớn! Kinh nghiệm đầy đủ!

“Bạch” một tiếng, thanh âm rất thanh thúy.

Ôn Duyệt kêu lên: “Anh đừng ném mạnh như thế, lỡ như ném hỏng rồi thì sao?”

“Không dùng sức.” Chu Diệu tùy ý cầm lấy một nắm hạt châu trong tay, mạnh miệng nói: “Làm sao có thể dễ dàng ném hỏng như vậy?”

Thấy vẻ mặt anh không được tốt, Ôn Duyệt cho rằng anh là ghét bỏ công việc này quá nhàm chán nên cảm thấy bực bội, chớp chớp mắt: “Nếu anh không muốn làm có thể ra ngoài đi dạo một chút, đây là hạt châu không phải cục đá, ném như vậy rất dễ bị hỏng, hỏng rồi liền bán không được nữa.”

Giọng nói cô mềm mại, không nghe ra một chút tức giận nào.

Chu Diệu thiếu chút nữa bóp nát hạt châu trong tay: “Em như vậy là đang hung dữ với anh?”

Ôn Duyệt: “?”

“Đúng vậy.”

Ôn Duyệt làm vẻ mặt hung dữ trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp không lớn hơn bàn tay Chu Diệu, mặc dù nhăn lại cũng vẫn xinh đẹp, đôi mắt trong suốt lấp lánh: “Nếu anh còn cố tình ném nữa em sẽ đánh anh đấy.”

Ôn Duyệt vẫy vẫy nắm tay trắng nõn mềm mại của mình.

Không hề có chút uy h.i.ế.p nào, nếu nắm tay nhỏ này mà đánh vào người anh, phỏng chừng giống như gãi ngứa vậy, có lẽ còn làm đau tay cô?

Chu Diệu không che dấu, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm cong cong, thấp giọng cười ra tiếng.

Đột nhiên tức giận lại đột nhiên cười ra tiếng, Ôn Duyệt cảm thấy người đàn ông này giống như có bệnh nặng.

Cô nhìn Chu Diệu hờn dỗi, đứng dậy thay cho Lý Tưởng Đông vẫn luôn giẫm lên máy may, hai người thay phiên nhau.

“Em có thể hỏi vợ của Lý Danh Kim một chút.” Chu Diệu dọn ghế đến ngồi bên cạnh Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào “Nhà anh ấy có máy may, biết dùng, lại còn kín miệng. Vừa lúc có thể trả nợ nhân tình bán đất lần trước.”

Ôn Duyệt sắp xếp lại vải trong tay, nghe vậy chớp chớp mắt: “Vậy anh giúp em hỏi một chút? Nhưng mà em nhớ rõ chị ấy đang mang thai, có làm được không?”

Chu Diệu nhướng mày: “Ngày mai anh sẽ hỏi một chút.”

Mọi người tụ tập cùng nhau vừa nói chuyện phiếm vừa làm việc, thời gian liền trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến chạng vạng, bầu trời được bao phủ bởi ánh hoàng hôn xinh đẹp.

Hai chị em Lý Niệm Thu cùng Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào giúp đỡ sắp xếp lại đồ đạc trong phòng xong, mở cửa phòng đi ra ngoài, lại đụng phải hai người Lâm Phương và Lưu Thúy Thúy từ ngoài ruộng trở về.

Lưu Thúy Thúy cười cùng bọn họ chào hỏi, Lâm Phương xụ mặt làm như không nhìn thấy.

Chờ người đi rồi, Lâm Phương mới nhỏ giọng oán giận cùng Lưu Thúy Thúy: “Em nói xem bọn họ ở đây làm gì? Phương Thạch Đào và Nhậm Nghiệp Lương cũng thôi đi, lúc trước cũng thường tới, nhưng hai đứa cháu gái của bà Lý sao mỗi ngày đều tới đây vậy?”

“Chị hỏi tôi, tôi làm sao biết được.” Lưu Thúy Thúy rửa sạch bùn trên tay, ở trên ống quần xoa xoa hai cái.

Lâm Phương lười đến rửa tay, đem đồ ăn chuẩn bị cho buổi tối ném vào trong chậu tùy tiện rửa rửa, suy nghĩ: “Buổi chiều trở về lấy đồ, nghe thấy bọn họ ở trong phòng nói gì đó, ban ngày ban mặt đóng cửa lại, chắc chắn là đang làm chuyện gì đó!”

Lưu Thúy Thúy liếc nhìn bà ta một cái: “Chị không nghe thấy bọn họ nói gì à?”

Lâm Phương kêu lên: “Máy may vẫn luôn kêu lộc cộc, nghe không rõ! Đúng rồi, ngày hôm qua cũng vậy, tôi đoán là máy may không ngừng hoạt động, bọn họ rốt cuộc là đang làm gì?” Bà ta rất tò mò, không làm rõ được trong lòng giống như bị mèo cào, rất khó chịu.

Lưu Thúy Thúy hiểu rất rõ tính tình này của chị dâu mình, khuyên bà ta một câu: “Bọn họ làm gì cũng không liên quan tới chúng ta, chị đừng có làm gì, miễn cho đến lúc đó lại chọc tới Chu Diệu, khiến cho trong nhà náo loạn đến gà bay chó sủa.”

“…… Tôi chính là tò mò.” Lâm Phương lẩm bẩm một tiếng, ánh mắt lóe lên.

Lúc này Ôn Duyệt và Chu Diệu đều ở phòng bếp, cửa phòng của bọn họ khép hờ không đóng chặt.

Lâm Phương đi tới đi lui giữ phòng bếp và nhà chính vài vòng, ánh mắt vẫn luôn nhìn cánh cửa đang khép hờ, cuối cùng vẫn là không khống chế được sự tò mò, giống như một tên trộm lén lút đi về phía bọn họ, duỗi cổ ra muốn nhìn rõ trong phòng có gì.

“Thím hai, thím đang nhìn cái gì vậy?”

Lâm Phương tập trung tinh thần mà duỗi cổ ra, chỉ kịp nhìn thấy bên trong có vài cái giỏ, còn chưa kịp nhìn rõ những thứ khác, liền nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Ôn Duyệt vang lên bên cạnh, bà ta sợ tới mức hô to một câu “ai nha má ơi”, bị dọa đến lui về phía sau vài bước, không đứng vững, đặt m.ô.n.g ngồi phịch dưới đất.

Lâm Phương và Lưu Thúy Thúy đều nuôi gà vịt, ngày thường lại không chú trọng vệ sinh trong sân, rất ít đi quét dọn.

Hai ngày này, Ôn Duyệt và Chu Diệu bận nhiều việc, không có quét dọn phân trên mặt đất. Mông Lâm Phương vừa lúc ngồi trên một đống phân gà mới ị, bàn tay chống trên mặt đất cũng không thoát khỏi.

Bình Luận (0)
Comment