Chu Diệu nuốt nước miếng, “Anh nhìn thấy trên đầu em có cọng tóc bạc.”
Ôn Duyệt: “????”
Tóc bạc??
Cô lập tức cúi đầu, mềm như bông mà năn nỉ: “Anh giúp em nhổ.”
“Được.” Chu Diệu hít sâu một hơi, thất thần mà khảy mái tóc mềm mại mượt mà của cô, lật xem hồi lâu, trước khi Ôn Duyệt dò hỏi anh đã nói trước: “Không tìm được, có thể là anh nhìn lầm rồi.”
Ôn Duyệt nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Em nói mà, sao có thể sẽ có tóc bạc được, anh dọa em.”
Chu Diệu thành khẩn xin lỗi.
“Không có gì, anh vừa xoa bóp cho em, có qua có lại, em cũng giúp anh xoa bóp?” Ôn Duyệt cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, nói cười vui vẻ mà đứng lên, lôi kéo Chu Diệu ngồi xuống ghế.
Chu Diệu không thể từ chối, chỉ có thể ngồi trên ghế nhỏ, bắt chéo hai chân, hơi duỗi thẳng lưng về phía trước, dáng ngồi có chút quái dị.
Ôn Duyệt đặt tay trên vai Chu Diệu, bóp hai cái, phát hiện cơ bắp trên người Chu Diệu căng chặt, căn bản là không thể xoa bóp được.
“Anh thả lỏng một chút.” Cô vỗ nhẹ lên cơ bắp căng chặt của Chu Diệu, “Cứng như vậy, làm sao em xoa bóp được.”
Chu Diệu môi mỏng mím chặt, không nói chuyện, nỗ lực thả lỏng người.
Cảm nhận được đôi bàn tay nhỏ mềm mại không xương nhẹ nhàng chạm vào cơ thể anh, nơi bị chạm vào giống như là bị gieo một ngọn lửa, từng luồng lửa nóng từ vai truyền đến những nơi khác.
Đây không phải là xoa bóp, đây là tra tấn.
Chu Diệu vừa đau vừa vui sướng, lại lặng lẽ thay đổi tư thế ngồi.
Ôn Duyệt cũng có chút đau.
Chủ yếu là cơ bắp trên người Chu Diệu thật sự rất cứng, xoa bóp một lúc tay cô liền đau. Nhưng vừa rồi là cô chủ động nói phải xoa bóp cho Chu Diệu, không đến hai phút liền từ bỏ, này cũng thật không có tâm đi!
Ôn Duyệt sao không biết xấu hổ, chỉ có thể từ bỏ xoa bóp bả vai, chuyển qua xoa bóp cổ cho anh.
“Được rồi.” Giọng nói Chu Diệu khàn khàn, ho khan một tiếng, hắng giọng, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Ôn Duyệt, quay đầu nhìn qua, “Cũng muộn rồi, để anh đi nhóm lửa nấu mì.”
Ôn Duyệt đối diện với ánh mắt của Chu Diệu, cô cảm thấy đôi mắt đen sâu của anh như đang đè nén hai ngọn lửa hừng hực, có chút nguy hiểm.
Cô ngơ ngác, theo bản năng rút tay về: “Vậy anh đi nhóm lửa đi.”
Chu Diệu thấp giọng “ừ” một tiếng.
Ôn Duyệt xoay người, bước nhỏ chạy ra khỏi phòng bếp, hô hấp dồn dập, đi vào phòng thuận tay đóng cửa lại, không ngừng đưa tay ra trước mặt quạt gió.
Ánh mắt vừa rồi của Chu Diệu có chút làm cho cô sợ hãi, giống như muốn nuốt chửng cô vào trong bụng anh, nhưng vẻ mặt của anh lại rất bình tĩnh.
Ôn Duyệt cảm thấy suy nghĩ của mình có chút dơ bẩn. Nhưng cái này cũng không thể trách cô nha! Đều là do đời trước đọc một vài cuốn sách và xem một chút video ngắn.
Ôn Duyệt sờ sờ gương mặt, chờ đến khi nhiệt độ không còn quá cao, tâm tình trở nên bình tĩnh hơn một ít mới mở cửa đi ra ngoài, bất ngờ đụng phải Lâm Phương đang tươi cười xán lạn.
“Ôn Duyệt à.” Giọng nói sắc nhọn của Lâm Phương lúc này đặc biệt dịu dàng như nước, cười tủm tỉm mà nhìn qua, trong tay bưng một chén thịt, “Hôm nay thím hai có nấu thịt, mang đến cho các cháu một ít.”
Ôn Duyệt kinh ngạc mà nhìn về phía Lâm Phương, lại theo bản năng ngước mắt nhìn đám mây trên đỉnh đầu.
Hôm nay chẳng lẽ là mặt trời mọc ở phía tây?
“Thím hai, ý tốt của thím tôi nhận.” Ôn Duyệt thu hồi tầm mắt, cười cự tuyệt: “Thịt thì không cần, thím mang về cho nhà mình ăn đi.”
Tươi cười trên mặt Lâm Phương cứng đờ, không buông tay: “Đừng khách khí, chúng ta tốt xấu gì cũng là người một nhà, cầm đi ăn đi!” Nếu là không nhận, câu nói kế tiếp làm sao bà ta có thể nói a!
Ôn Duyệt thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Thím hai, có chuyện gì thì thím cứ nói thẳng đi.”
Lâm Phương vui vẻ: “Thím liền nói?”
Ôn Duyệt gật đầu: “Thím nói đi.”
“Là như thế này.” Lâm Phương thu tay lại, cười ha hả: “Nghe nói các cháu bỏ tiền thuê người làm việc a? Một ngày năm đồng tiền? Ôn Duyệt à, không phải thím nói chứ, thím hai cháu làm việc rất nhanh nhẹn, trong mắt chỉ có công việc.”
Ôn Duyệt sửng sốt, nghi hoặc nhìn qua: “Thím hai là nghe ai nói?”
“Chính là, chính là nghe người khác nói.” Lâm Phương chột dạ mà chuyển con mắt, lại nói: “Cái này không quan trọng, cháu liền mướn thím đi, không cần năm đồng, bốn đồng, ba đồng cũng được.”
Ôn Duyệt mím môi, không chút do dự cự tuyệt: “Xin lỗi thím hai, chúng tôi đã đủ người rồi, lần sau rồi nói.”
Nói xong cô xoay người bước nhanh vào phòng bếp.
Lâm Phương thở dài, nhìn theo bóng lưng Ôn Duyệt, cắn môi nhổ nước miếng, nhỏ giọng mắng: “Thứ gì chứ, đã cho mặt mũi còn không biết ơn…… Không được, tiền này tôi nhất định phải kiếm.” Bà ta không kiếm được tiền thì sẽ đi quấy rối, ai cũng đừng hòng được sống tốt!
“Chu Diệu!”
Ôn Duyệt bước vào phòng bếp: “Thím hai giống như đã biết.”
Chu Diệu mới vừa bỏ củi khô vào bếp, ánh mắt nghi hoặc quay đầu lại: “?”
Ôn Duyệt kể tóm tắt lời nói vừa rồi của Lâm Phương, cau mày: “Bà ta làm sao mà biết được? Chẳng lẽ là do người mà Niệm Thu tìm được không cẩn thận nói ra?”
“Chắc là không phải.” Vẻ mặt Chu Diệu bình tĩnh, trầm giọng nói: “Anh đoán, hẳn là Lâm Phương nghe lén chúng ta nói chuyện vào buổi chiều. Bà ta xác thật có thể làm loại chuyện này.”
Ôn Duyệt càng cau mày chặt hơn: “Bà ta sao lại như vậy, chúng ta bây giờ làm sao nha?”
“Không cần phải quan tâm, bà ta không thể gây ra sóng gió gì, nếu thật sự không được, anh lại đi đánh Chu Giang Hải một trận.” Chu Diệu nói rất nhẹ nhàng.
Ôn Duyệt im lặng hai giây: “Cũng không đến mức…… Trước tiên nhìn xem bà ta sẽ làm như thế nào? Ngày mai đi đến nhà bà nội Phương nói với Niệm Thu một tiếng.”
“Ừ.” Chu Diệu thấy cô còn cau mày, ôn nhu nói: “Em cũng đừng lo lắng, nếu xảy ra vấn đề gì anh sẽ giải quyết, em cứ vui vẻ mà chờ kiếm tiền đi.”
Những lời này nghe có chút quen tai.
Ôn Duyệt nghĩ nghĩ, trước đó Lý Niệm Thu cũng nói tương tự như vậy.
Đôi mắt cô lập tức cong thành hình trăng khuyết, cười khanh khách mà nói: “Hai người thật tốt.”
Chu Diệu nhướng mày: “Hai người?”
“Đúng vậy, trước đó Niệm Thu cũng nói vậy. Nước sôi rồi, có thể cho mì vào.” Ôn Duyệt không hề phát hiện, đi đến trước bếp mở nắp nồi lên nhìn xem, “Cô ấy nói tất cả đều không cần em phải lo, em chỉ cần đếm tiền thôi ~”