Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Chương 77

Chu Diệu: “……”

Được, được lắm, lại là Lý Niệm Thu! Cô gái này có phải muốn đoạt vợ của anh không? Sao nơi nào cũng có cô ấy vậy?

Chu Diệu đứng lên, đem mì sợi đặt ở trên bệ bếp ném vào trong nồi, đôi mắt nhìn chằm chằm Ôn Duyệt: “Vậy em cảm thấy là anh đối với em tốt, hay là cô ấy đối với em tốt hơn?”

“Cái này có gì để so sánh, cả hai người đều đối với em rất tốt.” Ôn Duyệt không chú ý tới sắc mặt của Chu Diệu, vỗ vỗ cổ tay của anh nói: “Đủ rồi đủ rồi, bỏ nhiều như vậy, chờ lát nữa ăn không hết sẽ lãng phí.”

“Anh có thể ăn hết.” Chu Diệu trả lời, lại tiếp tục hỏi: “Em trả lời anh trước, anh và Lý Niệm Thu, ai đối với em tốt hơn?”

Ôn Duyệt lúc này mới nhìn thấy đôi mắt đen sâu với vẻ mặt bướng bỉnh tối đen của Chu Diệu, sửng sốt một chút, anh không phải là đang ghen chứ? Ăn giấm của Niệm Thu?

Niệm Thu người ta là con gái, vẫn còn phải có chồng nha!

 

Cô có chút dở khóc dở cười, cong đôi mắt, nhón chân duỗi tay sờ đầu Chu Diệu. Tóc của anh có hơi dài, sờ lên cảm giác rất dễ chịu. Nhẹ nhàng vu.ốt ve hai cái như là vuốt chó mèo, cô nhẹ nhàng trả lời: “Đương nhiên là anh đối với em tốt hơn, vấn đề này, em cũng không cần phải suy nghĩ đâu.”

“Lần sau đừng hỏi loại vấn đề này, thật ngốc.”

Chu Diệu: “Thật sự?”

Ôn Duyệt gật đầu: “Thật sự, so trân châu còn thật hơn.”

Sắc mặt của Chu Diệu từ u ám trở nên sáng sủa hơn, môi mỏng đang mím chặt hơi hơi giơ lên, bị vu.ốt ve đến vô cùng hài lòng.

 

Cơm nước xong, Ôn Duyệt trở lại phòng định sắp xếp lại các vật liệu, ngày mai sẽ dọn đến nhà bà nội Phương.

Sắp xếp lại được một nửa, Chu Diệu đã rửa chén xong đi vào, trong tay cầm một vật căng phồng được bọc trong vải đưa qua: “Cầm đi.”

Ôn Duyệt nghi hoặc tiếp nhận, vừa mở vải dệt ra vừa hỏi: “Là cái gì?”

Chu Diệu dè dặt mà nâng cằm, bình tĩnh nói: “Không phải em thích đếm tiền sao? Đây là tiền anh kiếm được, tất cả đều cho em, đếm đi.”

Ôn Duyệt vừa lúc cũng xốc vải dệt lên, một đống tiền mệnh giá khác nhau đập vào trong mắt cô.

Đừng nói, một đống tiền lớn như vậy xếp chồng lên nhau có tác động thị giác rất mạnh. Ôn Duyệt sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, đem tiền trong tay đẩy trở về: “Đây là tiền anh kiếm được, vẫn là tự anh giữ đi, hơn nữa anh cũng phải trả tiền cho chú Tôn khi chú ấy mang hàng về cho anh mà, đúng không?”

Chu Diệu không nhận, nhướng mày nói: “Tiền hàng đã trả rồi, hơn nữa trên người anh cũng còn một ít tiền, cũng không cần dùng đến nó. Nói cho em thì chính là của em, nếu em không thích, em có thể đốt, ném, xé nó đi, tùy em.”

Đây không phải là cách nói của tổng tài bá đạo sao.

“…… Vậy trước để em giữ cho anh.” Ôn Duyệt rũ mắt một lần nữa nhìn về phía số tiền trong tay, cũng có chút tò mò, rốt cuộc là có bao nhiêu tiền.

Liếc nhìn Chu Diệu vẫn đang đứng trước mặt, đếm tiền trước mặt anh cảm giác có chút kỳ quái. Ôn Duyệt một lần nữa đem tiền bao lại cẩn thận đặt trên bàn máy may, suy nghĩ chờ lát nữa tắm rửa xong lại đến đếm tiền.

Kết quả Chu Diệu nhìn thấy động tác này của cô, mày lại nhăn lại, trầm giọng hỏi: “Sao em không đếm tiền?”

Ôn Duyệt chớp chớp mắt: “Đếm bây giờ sao?”

Chu Diệu gật đầu: “Ừ.”

“Được rồi, sở thích của anh thật kỳ quái.” Ôn Duyệt nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu, một lần nữa mở tấm vải dệt ra, lấy bao tiền bên trong ra, bắt đầu đếm trước mặt Chu Diệu.

Trước tiên đếm những tờ tiền có mệnh giá lớn.

Lúc này, mệnh giá tiền lớn nhất chỉ có 50 và có nhiều tờ, Ôn Duyệt vừa đếm vừa sắp xếp những tờ tiền cùng mệnh giá lại với nhau. Sau khi đếm xong những tờ tiền mệnh giá lớn, cô mới chuyển sang đếm những đồng xu.

Đây vẫn là một công trình lớn, Ôn Duyệt đếm liên tục suốt mười phút..

“Đếm rõ ràng chưa?” Chu Diệu mỉm cười, hơi nhướng mày.

Ôn Duyệt cười gật đầu: “Em đếm rõ ràng rồi, tổng cộng có 3219.78.” Có cả tiền lẫn xu, đếm tiền còn có thể giảm bớt căng thẳng, giải tỏa stress.

Chu Diệu nhìn cô gái nhỏ đang cười vui vẻ, lại một lần nữa xác nhận, cô thật sự rất thích đếm tiền! Nếu như vậy, về sau tiền kiếm được sẽ không bỏ trong sổ tiết kiệm nữa, để cho cô đếm! Kiếm tiền nhiều hơn nữa, để cho cô vợ nhỏ vui vẻ đếm!

“Ừ, cầm đi tiêu đi.” Chu Diệu thật sự không có ý muốn nhận lại tiền, cười vui vẻ nói: “Em không phải còn muốn mướn người sao, có thể dùng số tiền này.”

Ôn Duyệt một lần nữa bao tiền lại cẩn thận, ôm vào trong ngực: “Không cần, trên tay em còn có tiền mà.”

Tiền bán đất lúc trước cô cũng chưa động tới, Chu Diệu đưa tiền lễ cưới cũng không có dùng, hơn nữa nếu cộng thêm số tiền này, trên người cô có gần 5000 đồng! Số tiền lớn như vậy, ở thời điểm này chắc hẳn là một khoản tiền khổng lồ?

Số tiền này không thể ngày ngày đều mang theo bên mình, cần phải tìm chỗ giấu đi, còn phải đặc biệt tìm một nơi kín đáo.

Bằng không nếu như bị trộm đi, cô có thể khóc chết.

Ôn Duyệt nhìn đi nhìn lại trong phòng, có chút phát sầu.

Chu Diệu lúc này mới bắt đầu thúc giục cô đi tắm rửa: “Không còn sớm nữa, tắm xong rồi đi ngủ, nghỉ ngơi thật tốt.”

“Ừ.” Ôn Duyệt đồng ý, tạm thời đem tiền đặt ở bên cạnh gối đầu, từ tủ quần áo lấy ra áo ngủ đi vào phòng bếp.

Áo ngủ này chính là áo hai dây và chiếc quần đùi dài đến đầu gối, được sửa từ quần áo cũ mang từ Ôn gia đến. Buổi tối ngủ không mặc quần áo có chút kỳ lạ, mặc mấy bộ quần áo đó lại không thoải mái, đổi thành áo hai dây là thích hợp nhất.

Ôn Duyệt mang theo một thân khí nóng từ phòng tắm nhỏ đi ra, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng hồng mềm mại. Đôi mắt bị khí nóng huân đến mờ mịt, đuôi mắt phiếm hồng, lông mi cong dài nhẹ nhàng rung động, ánh mắt chuyển động, nhìn về phía Chu Diệu ngồi trên ghế trước bếp lò.

Hai cánh tay trắng mịn giống như ngó sen của cô lộ ra ngoài, những giọt nước chưa lau khô phản chiếu ánh sáng rạng rỡ dưới ánh đèn, xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp. Hai chân thon dài thẳng tắp, cho dù hai mắt cá chân có gộp lại, một bàn tay của Chu Diệu cũng có thể nắm lấy.

Chu Diệu nhìn đến ngây ngẩn cả người, hầu kết lăn lăn: “…… Em đang mặc loại quần áo gì vậy?”

“Quần áo cũ sửa lại nha.” Ôn Duyệt mỉm cười trả lời, “Làm sao vậy, không đẹp sao?”

“Đẹp thì đẹp.” Đôi mắt anh tối lại, “Thường xuyên mặc ở nhà thì được.” Tay nhỏ chân nhỏ toàn bộ đều lộ ra bên ngoài. Rõ ràng lộ những chỗ đều rất đứng đắn, nhưng anh nhìn chính là có chút không thích hợp.

Muốn giấu đi, chỉ cho một mình anh nhìn thôi, những người khác đều không được nhìn.

Ôn Duyệt: “Đương nhiên sẽ không mặc đi ra ngoài.” Thời điểm hiện tại còn chưa có cải cách mở cửa, nếu mặc như vậy đi ra ngoài sẽ có rất nhiều người nói sau lưng cô.

Bình Luận (0)
Comment