Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Chương 78

“Anh đi tắm rửa đi, em về phòng ngủ đây.” Ôn Duyệt không suy nghĩ sâu xa, cởi bỏ dây buộc tóc, mái tóc đen dài xỏa xuống ngang lưng, càng làm nổi bật làn da trắng mịn như tuyết.

Cô vuốt nhẹ tóc, mỉm cười chúc Chu Diệu ngủ ngon.

Chu Diệu ngồi ở trên băng ghế nhỏ trầm mặc một hồi lâu mới đứng dậy, xách nước lạnh đi vào phòng tắm nhỏ. Tắm rửa xong, đầu dính vào gối chưa được hai phút, anh đã chìm vào giấc ngủ sâu, chìm vào một giấc mơ.

……

Nửa đêm, Chu Diệu đen mặt từ trong mơ tỉnh lại, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm màn trắng trên đầu một hồi lâu.

Sau đó anh lau mặt, rời giường, bật đèn, tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Tùy tiện đem quần ném vào trong chậu, đổ nước vào rồi dùng sức xoa tẩy.

“Kẽo kẹt ——”

 

Ôn Duyệt ngáp dài mê mang mà đi về phía trước một bước, tầm mắt quét qua một khối đen to lớn đang ngồi xổm trong sân, ánh đèn kéo dài bóng dáng trên mặt đất, giống như đang giương nanh múa vuốt dữ tợn.

“……?”

Ôn Duyệt nháy mắt bị dọa, đầu óc hỗn loạn.

“…… Chu Diệu?” Chờ thấy rõ khối đen kia chính là Chu Diệu, Ôn Duyệt thở phào nhẹ nhỏm, giọng điệu mềm như bông mà oán giận: “Buổi tối anh không ngủ mà làm gì vậy? Làm em sợ muốn chết.”

Động tác của Chu Diệu nhất thời cứng đờ, chậm chạp trả lời: “Ngủ không được, muốn đem quần áo giặt sạch, ngày mai có thể nhẹ nhàng hơn.”

Ôn Duyệt rất là chấn động: “Hơn nửa đêm đi giặt quần áo?”

 

“Đúng vậy.” Chu Diệu sợ cô tiếp tục hỏi, nên nói nhanh hơn: “Đi vệ sinh? Nhớ mang theo đèn pin, mau đi đi.”

Ôn Duyệt vẫn còn có chút mơ hồ, “ồ” một tiếng, bật đèn pin trong tay, chậm rì rì đi về phía nhà vệ sinh.

Đi vệ sinh xong, Ôn Duyệt hoàn toàn thanh tỉnh, ngừng thở chạy chậm trở về, trong sân, bóng dáng Chu Diệu đã không thấy, đèn trong phòng anh cũng đã tắt, cửa cũng đóng lại.

Ôn Duyệt: “?”

Vừa rồi là cô bị ảo giác sao? Hay đó là một đoạn ngắn trong giấc mơ?

Ôn Duyệt trợn tròn đôi mắt, ngơ ngác đứng trong gió một lát, dư quang đảo qua giá phơi quần áo, phát hiện phía trên treo một cái quần.

Không phải ảo giác, cũng không phải nằm mơ. Cho nên Chu Diệu sao lại muốn giặt quần vào nửa đêm? Chắc không phải là đái dầm…… Hừm, hẳn là không phải, có thể là lúc uống nước không cầm chắc cái ly bị đổ lên người?

Dù nghĩ như thế nào thì đây là lời giải thích tương đối hợp lý nhất.

Vẫn còn buồn ngủ, Ôn Duyệt không tiếp tục suy nghĩ nữa, bước nhanh về phòng đóng cửa đi ngủ.

Chờ đến ngày hôm sau tỉnh ngủ, cô hoàn toàn quên mất sự việc tối hôm qua, vô cùng vui vẻ mà đi theo Chu Diệu đến nhà bà nội Phương. Cô vừa đi vừa nhảy nhót hưng phấn, đôi mắt vẫn luôn cong thành hình trăng khuyết.

Chu Diệu thấy cô không có ý định hỏi về sự việc tối hôm qua, trái tim đang hồi hộp của anh mới buông lỏng: “Vui như vậy sao?”

“Đúng vậy.” Ôn Duyệt ngâm nga hát một bản nhạc, tươi cười rực rỡ, “Chính là cảm thấy tâm trạng thật hảo, có nhiều người như vậy, nói chuyện nhất định sẽ rất náo nhiệt.”

Chu Diệu nhướng mày: “Thích náo nhiệt?”

Ôn Duyệt tự hỏi hai giây, “Thật ra cũng không phải, có thể là khoảng thời gian trước vẫn luôn có một mình ở nhà, có chút buồn chán, hiện tại liền rất thích có người có thể nói chuyện phiếm.”

“Vậy lần sau em có muốn theo anh cùng đi thành phố bán hàng?” Chu Diệu trầm tư, “Chính là phải dậy sớm ngồi xe sẽ hơi mệt.”

Ôn Duyệt liếc nhìn anh một cái: “Không cần, nghỉ hè xong em liền trở về đi học, anh quên rồi sao?”

Chu Diệu: “…… Cũng đúng.”

Anh thật đúng là đã quên chuyện này.

Hai người một đường đi vào Phương gia.

Lúc này ở Phương gia cực kỳ náo nhiệt, Ôn Duyệt nhìn thấy Lý Niệm Thu bị vây quanh bởi sáu, bảy cô gái tuổi không lớn lắm. Diện mạo của bọn họ không giống nhau, điểm giống nhau duy nhất chính là trên người có đầy những mảnh vá, vẻ mặt thoạt nhìn có chút tang thương.

Nhìn thoáng qua là có thể nhận thấy cuộc sống của bọn họ không mấy tốt.

“Anh, chị dâu! Hai người cuối cùng đã tới.” Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào rúc vào một góc, không hề có cảm giác tồn tại.

Nhìn thấy bóng dáng của Chu Diệu và Ôn Duyệt, Nhậm Nghiệp Lương mới mở miệng, vội vàng đi tới nhỏ giọng lải nhải: “Nhiều cô gái như vậy, làm cho em và lão Phương rất ngượng ngùng, cũng không dám mở miệng nói chuyện.”

Chu Diệu cười nhạo một tiếng: “Da mặt chú dày như vậy, còn biết ngượng ngùng sao?”

Nhậm Nghiệp Lương kinh hô: “Anh, anh nói cái gì vậy, em là người chỉ cần nói chuyện với con gái hai câu thì mặt đã đỏ rồi……”

Chu Diệu bảo anh ta lăn ra xa một chút.

“Niệm Thu!” Ôn Duyệt mỉm cười đi đến bên cạnh Lý Niệm Thu, “Người đều đã đến đông đủ rồi sao?”

Lý Niệm Thu “ừ” một tiếng, giọng điệu nhàn nhạt mà giới thiệu: “Đây là Ôn Duyệt, là bà chủ của chúng ta, các cậu tự giới thiệu một chút đi.” Cô đã nói với bên ngoài rằng cô cũng là người được thuê, đã nói với Ôn Duyệt trước đó.

“Chào mọi người.” Ôn Duyệt đôi mắt cong cong, rất thân thiện mà chào hỏi.

Có thể nhìn ra được tính cách của các cô gái này tương đối hướng nội thẹn thùng, cúi đầu đều không dám nhìn trực tiếp vào mắt Ôn Duyệt, giọng nói so muỗi còn nhỏ hơn: “Cậu..... Chào cô.”

“Tôi tên là Lý Chiêu Đệ.”

“…… Tôi, tôi tên Lưu Nghênh Nam.”

“Phương Thiến…”

“…… Lý Tiểu Hoa”

“……”

Ôn Duyệt nỗ lực đem tên và mặt người ghép lại, chờ các cô đều giới thiệu xong rồi, cười hô một vòng: “Tiểu Chiêu, Nam Nam, Thiến Thiến, tiểu Hoa…… Được rồi, tôi đều biết rồi! Mọi người hẳn là biết tôi mướn mọi người tới làm gì chứ? Chúng ta đây hiện tại bắt đầu?”

Mấy cô gái đôi mắt sôi nổi sáng ngời, gấp không chờ nổi gật đầu.

Mấy gian phòng trống ở Phương gia đã được Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào dọn dẹp suốt đêm, một phòng dùng để đồ thành phẩm, một phòng dùng để chứa nguyên vật liệu, dư lại một gian phòng dùng làm nơi làm việc.

Trong phòng làm việc đặt hai cái máy may mới tinh, các cô gái bước vào nhìn nhau kinh ngạc, nhìn đi nhìn lại chiếc máy may.

Hai cái máy may! Gần 500 đồng! Bà chủ của bọn họ thật là có tiền!

Ôn Duyệt cũng sửng sốt một chút, nhìn về phía Chu Diệu: “Sao anh lại mua hai cái?”

Chu Diệu nhướng mày: “Không phải trước đó em nói may tay sẽ rất chậm sao? Mua thêm một cái, người nào biết dùng thì dùng, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn.”

Anh vốn là muốn mua về để bản thân tự học, đến lúc đó có thể cùng với Ôn Duyệt dẫm máy may. Kết quả khi anh thử ở trong nhà nhưng không học được chút nào, máy may này đối với anh còn khó hơn làm nghề mộc.

 

 
Bình Luận (0)
Comment