Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 111

Dư Tương ngoan ngoãn làm người bị hại, cô một ngày không để ý Dư Kiến Kỳ, Dư Kiến Kỳ sẽ có thể nhớ tới là ai làm chuyện này, đuôi cáo Dư Lộ sớm muộn gì cũng lộ ra, đương nhiên nếu tâm Dư Kiến Kỳ lớn đến Thái Bình Dương, vậy thì không cần dùng cách gì, cũng sẽ khăng khăng một mực cảm thấy Dư Lộ mới là con gái tốt, cô mới lười tranh giành cái thứ cha yêu thương này.

Một nhà ba người nhà họ Ninh tới cửa, đề ra rất nhiều lễ vật, còn có đính hôn quà tặng tiêu chuẩn, bao gồm hôn thiếp.

Cõi lòng Chu Cầm Vận đầy chờ mong hỏi: “Tôi nhìn lịch ngày, có mấy ngày không tồi, mùng một tháng mười, nông lịch tháng mười cũng có ngày không tồi, chúng ta nhanh chóng trước khi phân phòng để cho bọn nó kết hôn, giữa đó chừa chút thời gian chuẩn bị thế nào? Tôi thấy mùng một tháng mười không tồi, thời tiết không nóng không lạnh, làm cái gì cũng tiện.”

DTV

Lâm Bảo Chi nghĩ nghĩ: “Mùng một tháng mười Dư Tương mới khai giảng một tháng, con bé còn phải đi huấn luyện quân sự, tôi sợ đến lúc đó hoãn không được, cũng không đẹp, tôi thấy sớm nhất vẫn là đặt ở nông lịch tháng mười.”

Lại nói, kết hôn gấp như vậy, người ta còn tưởng rằng trong chuyện này có mờ ám gì, chỉ có những người sợ bụng cô dâu to lên mới có thể sốt ruột hoảng hốt.

Chu Cầm Vận vỗ đầu: “Tôi đã quên việc này, cô dâu nhất định phải xinh xinh đẹp đẹp, quả thực không thể quá sốt ruột.”

Hai người tiếp tục lật xem lịch ngày, cuối cùng tạm thời định ở mùng sáu nông lịch tháng mười, cách thời gian hiện tại gần ba tháng, cũng đủ để bọn họ chuẩn bị hôn lễ.

Hôn sự định ra như vậy.

Tin tức truyền đi rất nhanh, đầu tiên là viện người nhà đều đã biết, thời điểm Dư Tương đi thu thập đồ vật có không ít người trêu ghẹo, cũng có người thổn thức.

“Cháu gái Lâm tẩu tử ở chỗ này gần tháng liền nhìn vừa mắt Ninh Miễn, con bé này thật lợi hại.”

“Hừ, lời này nói khó nghe, người ta nam nữ tuổi trẻ, văn hóa lại tốt, sao lại không thể yêu đương?”

“Há, Dư Tương này ở nông thôn 6 năm cũng chưa từng yêu đương?”

“Vậy ai biết?”

Lời đồn đãi cũng chỉ là lời đồn đãi, sau khi Bà ngoại Lâm nghe được an ủi Dư Tương: “Cháu không cần để ý đến bọn họ, tự trôi qua ngày tháng tốt lành của mình mới là đứng đắn.”

Diêu Kiến Phương cũng tới chúc mừng Dư Tương, trêu chọc nói: “Hai người các cậu đủ bảo mật, ai cũng không nhìn ra.”

Chẳng qua cũng không trách được buổi tối ngày đó Ninh Miễn rất hòa khí với Dư Tương, hỏi công việc các loại cũng có hỏi có đáp, bình thường con gái trong viện nói chuyện với anh cũng không có đãi ngộ như vậy.

Dư Tương buông tay: “Còn bị gia trưởng phát hiện.”

“Vậy thì sao chứ? Các cậu hiện tại không phải danh chính ngôn thuận à? Sớm muộn thôi.”

Diêu Kiến Phương nói còn rất hâm mộ, đầy bụng cô ta tình ý yêu thầm còn không có được đáp lại nửa phần, người ta lại có đôi có cặp nhanh chóng như vậy.

Dư Tương chỉ cười.

Giao tình giữa hai người cũng không tính là sâu, Diêu Kiến Phương cố tình ở lại nhà họ Bùi không lâu vẫn cáo từ đi rồi, một là bởi vì Bùi Thừa Hãn cũng không ở đây, còn nữa, ánh mắt bà ngoại Lâm đánh giá cô ta có chút kỳ quái.

Dư Tương biết Bà ngoại Lâm đang kỳ lạ cái gì, cho rằng Diêu Kiến Phương là người bàn luận thị phi, nhưng cô cho rằng chỉ là cái cớ Dư Lộ đ.â.m chọc, Diêu Kiến Phương lại không biết hai chị em nhà họ Dư tranh chấp, châm ngòi ly gián đối với cô ta không có chỗ tốt gì, cho dù muốn nói cũng phải là nói xấu Dư Lộ với Dư Tương, rõ ràng Bùi Thừa Hãn càng tốt với Dư Lộ.

Chẳng qua, Dư Tương không dễ giải thích với bà ngoại Lâm, bà hiểu lầm Diêu Kiến Phương cũng tốt, như vậy liền không thích Bùi Thừa Hãn yêu đương với Diêu Kiến Phương, vừa lúc tránh cho con gái nhà nguời ta bị lừa, huống chi, Bà ngoại Lâm chỉ là có chút ý kiến với Dư Lộ, cũng không đến nông nỗi chán ghét toàn bộ, Dư Tương biện giải vì người ngoài, cực lực bôi đen em gái ruột Dư Lộ ngược lại có vẻ không bình thường.

Cái gọi là lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, vụ dưới tình huống không có nhiệm, Dư Tương tạm thời quyết định nhắm mắt làm ngơ.

Người cuối cùng tới chính là Khương Duệ Quân, cậu ta không có hưng phấn xem bát quái đêm đó, đưa lên một hộp băng nhạc coi như lễ vật chúc mừng, còn nói: “Chờ lúc các cậu kết hôn tôi lại mừng lì xì lớn, nhưng mà rõ ràng cậu nhỏ hơn tôi, về sau tôi còn còn phải gọi cậu chị dâu, thật không cam lòng a.”

Dư Tương nghiêng đầu: “Vậy không có cách, cậu có thể ngóng trông Ninh Miễn tìm người lớn hơn tôi cũng lớn hơn cậu?”

“Phi phi phi, các cậu còn chưa kết hôn đã nói lời này, có phải không quá cát lợi hay không?”

“Không sao cả a, cậu rất mê tín?”

Khương Duệ Quân lắc đầu, cậu ta không phải mê tín, là mê mang.

“Dư Tương…”

Cậu ta muốn nói lại thôi.

Dư Tương bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Lúc ấy cậu đi ra đằng sau tôi không chú ý tới có người đi theo?”

Cô vẫn cảm thấy Dư Lộ và Bà ngoại Lâm đi ra quá mức trùng hợp, yến hội còn chưa kết thúc, Bà ngoại Lâm rất nhiệt tình, bình thường sẽ ở lại đến lúc cuối giúp đỡ Khương gia, dù sao lúc đó là Lâm Thanh Lan tự mình tới mời cô phụ một chút, lại lâm thời đi tản bộ, quá trùng hợp.

Bình Luận (0)
Comment