Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 112

Khương Duệ Quân lắc đầu: “Tôi không rõ lắm, lúc ấy tôi nhìn một lát liền chạy đi tìm bà nội Ninh, siêu gần đường đi.”

Đường đến nhà họ Ninh, cùng đường ra khỏi Khương gia không phải cùng một đường.

Dư Tương nhíu mày.

Khương Duệ Quân rất thông minh: “Có phải cậu không thích bị người phát hiện chuyện cậu với Miễn ca hay không?”

“…Không phải đi.”

Chuyện đã xảy ra kết cục đã định, Dư Tương sẽ không đi oán giận, chỉ oán chính mình xui xẻo, chuyện ngay cả hệ thống thần kỳ cũng không đoán trước được, vẫn là thuận theo tự nhiên.

Một khoảng thời gian căng thẳng trôi qua, Dư Tương phải đến trường học báo danh khai giảng.

Chu Cầm Vận nhiệt tình mà nói: “Tương Tương, bác đưa con đi khai giảng đi? Bác còn chưa từng đưa học sinh vào đại học đâu, đến lúc đó kêu Ninh Miễn đi cùng!”

Dư Tương thấp thỏm hỏi: “Khai giảng mang theo mẹ chồng?”

Ngẫm lại hình ảnh này quả thực có chút khủng bố.

Chu Cầm Vận bị biểu tình của cô chọc cười, tính tình bà vốn ôn hòa, lại không có cách nào với con trai không có cảm xúc gì, dần dần quen thuộc với Dư Tương càng ngày càng thích, rộng rãi nói: “Bác cũng cảm thấy khai giảng mang theo mẹ chồng có chút không thể giới thiệu, thôi, để mẹ con đưa con đi đi, bác có rảnh sẽ đi trường học thăm con.”

Dư Tương thả lỏng nói chuyện phiếm với bà: “Bá mẫu chưa từng đưa Ninh Miễn đi khai giảng sao?”

“Không có, thời điểm nó vào đại học bác với ba nó đều bận ở nơi khác, không có tới đưa.”

“Vậy tiểu học sơ trung đưa cũng vậy sao?”

Chu Cầm Vận đã kiêu ngạo lại phiền não nói: “Không có, mười ba tuổi nó cũng đã đọc xong sách giáo khoa cao trung, sau lại vốn dĩ tính nhảy lớp học đại học, lại gặp gỡ mười năm, sau lại đề cử nó trở về học đại học, chúng ta cũng không có cơ hội gì dạy dỗ nó.”

Dư Tương âm thầm táp lưỡi: “Chỉ số thông minh của anh ấy không khỏi quá cao rồi đi?”

“Con cũng không kém a, ai nha, đều là chúng ta phát hiện quá sớm, hiện tại hai người các con muốn ngầm yêu đương cũng không có thời gian, thật ra không sao cả, người trẻ tuổi các con yêu đương bác và bá phụ con cũng từng trải qua, nên như thế nào liền như thế đó, thoải mái hào phóng, mặc kệ người khác nói cái gì, lại nói các con đi đường sáng cơ mà!”

Dư Tương đối với việc yêu đương xin miễn thứ cho kẻ bất tài, hàm súc mà nói: “Bá mẫu, không đáng ngại, dù sao hai chúng ta hiện tại đều vội.”

Cô đi một vòng chỉ gặp qua Ninh Miễn một lần, ngô, không nói gì quá một chữ, cô còn có thể tưởng tượng ra ngày tháng tương kính như băng sau khi kết hôn, như vậy cũng không tồi.

Chu Cầm Vận có chút tiếc nuối: “Không sao, về sau cơ hội bồi dưỡng cảm tình các con nhiều lắm, nhưng mà nha, chờ sau khi các con kết hôn, Tương Tương con tận lực về nhà ở, nhà chúng ta cách đại học Yến Thành rất gần, về ký túc xá với về nhà không khác gì nhau, đến lúc đó bác mua cho con chiếc xe đạp, con về ăn cơm trong nhà càng có dinh dưỡng, thật ra con cũng hiểu tư tâm của bác, hai người các con tách ra thời gian dài không tốt, có phải hay không?”

“…Con hiểu, bá mẫu.”

Nếu Ninh Miễn muốn ở riêng mà nói thì liền không có cách rồi.

Có điều Dư Tương nhớ tới nguyên văn, tình hình nguyên thân và Chu Cầm Vận ở chung, vội chọc chọc hệ thống: “Tương lai có nhiệm vụ có quan hệ với người nhà họ Ninh không? Vấn đề mẹ chồng nàng dâu là hòa thuận, hay là tranh cãi?”

DTV

Nếu dù thế nào cũng phải theo như cốt truyện nguyên văn, vậy loại chuyện bắt nạt mẹ chồng với bà nội này, Dư Tương làm vẫn có khó khăn vô cùng lớn.

Hệ thống Trường Phong: “…Hòa thuận đi, tùy cô.”

Dư Tương chống cằm: “Trường Phong, cậu không giống hệ thống chút nào, nào có loại hệ thống tràn ngập mâu thuẫn và không xác định này chứ?”

Hệ thống Trường Phong: “Bổn hệ thống từ chối □□.”

Dư Tương cười nhìn cậu ta giả vờ sói đuôi to.

Đến ngày khai giảng, Dư Tương thu thập hành lý, để phích nước nóng lên mặt bàn, Lâm Bảo Chi và Dư Uy cùng cô đi trường học báo danh, Dư Kiến Kỳ ở một bên nhìn muốn nói lại thôi, rốt cuộc kéo không dưới mặt nói cái gì.

Mở cửa lớn ra, lại thấy Ninh Miễn đẩy xe đạp đứng ở ngoài cửa, ước chừng là vừa xuống xe.

“Thím Lâm.”

Lâm Bảo Chi vui vẻ hỏi: “Có phải hay không mẹ cháu để cháu tới đưa Dư Tương đi học?”

Ninh Miễn gật gật đầu, thân ảnh cao dài đứng ở trước cửa, ngẫu nhiên có người qua đường đi qua, đều nhịn không được mà nhìn.

Dư Tương thấy anh lại cảm thấy cổ chân đau, nhỏ giọng nói: “Mẹ, nếu không để anh ấy về đi, bằng không đến trường học nói như thế nào?”

Đắc tội Ninh Miễn cũng không phải mới một lần, cũng không để bụng lại nhiều thêm một lần.

Lâm Bảo Chi đương nhiên liếc cô một cái: “Đã nói là anh con, con đừng Ninh Miễn Ninh Miễn gọi nó, không lễ phép chút nào.”

Đến, lại là một vị mẹ vợ hậu đãi con rể.

Dư Tương cố nặn ra một nụ cười: “Vậy được rồi.”

Ai biết Lâm Bảo Chi lại cười khanh khách thương lượng với Ninh Miễn: “Chúng ta đều lên xe đi thôi, Ninh Miễn cháu chở Dư Tương, dì cùng Dư Uy chở hành lý của con bé, được không?”

“Dạ.”

Dư Tương nhìn ghế sau 28 Đại Giang tự hỏi là khả năng Ninh Miễn nhấc chân đạp cô xuống lớn hơn hay là tỉ lệ cô bị ngã xuống lớn hơn?

Ninh Miễn đạm mạc liếc cô một cái: “Lên xe đi.”

Dư Tương hạ quyết tâm, mặc kệ rơi xuống đất như thế nào, đều phải tìm Trường Phong lấy bồi thường, đây là hy sinh vì nhiệm vụ.

Bình Luận (0)
Comment