Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 125

Trên thực tế Ninh Miễn lớn hơn anh ta, vốn dĩ không thân thiết với nhau, bây giờ càng không biết nên xưng hô thế nào với người ta.

Lâm Bảo Chi cười như được mùa, đi ra ngoài tiếp đãi Ninh Miễn, nhìn lại thì đã thấy Dư Kiến Kỳ rót trà cho con rể rồi, bà nhìn phòng của Dư Lộ không có tiếng động gì mới kéo Dư Tương ra ngoài.

“Dì Lâm, mẹ cháu nói nên đưa Dư Tương đi mua quần áo.”

Trước khi kết hôn phải mua quần áo mới cho cô dâu, Chu Cầm Vận bảo Ninh Miễn sớm chuẩn bị cũng xem như có thành ý, đương nhiên Lâm Bảo Chi sẽ không ngăn cản.

“Dư Tương, lúc chọn vải thì nhìn lâu một chút đừng để người khác lừa đấy nhé, tiết kiệm một chút.”

Dư Tương bất đắc dĩ bị ép đồng ý tiến hành quy trình trước hôn nhân này, chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.

Ngược lại Ninh Miễn lại vô cùng tự nhiên, uống trà trò chuyện với Dư Kiến kỳ.

Lâm Bảo Chi nhìn thời gian thì lặng lẽ bước đến phòng của Dư Lộ, Dư Lộ đứng trong phòng không dám ra ngoài, cầm lấy cặp sách, gương mặt thấp thỏm.

“Sao không đến trường? Không phải con nói chiều nay Dạ đại có tiết sao?”

Dư Lộ thấp đầu nhỏ giọng nói: “Mẹ, không phải mẹ bảo con tránh mặt Ninh Miễn sao, bây giờ con ra ngoài thì không hay lắm?”

Nhất thời Lâm Bảo Chi không biết nói gì, sau đó tức đến thở hồng hộc nói: “Vậy con cũng không thể mãi không ra ngoài như vậy, bây giờ ra ngoài đó đi.”

Thấy dáng vẻ này của Dư Lộ cũng không giống là thích Ninh Miễn nhỉ?

Dư Lộ bước ra khỏi phòng, không thèm chào hỏi gì đã vội vàng rời đi, mọi người ngồi trong phòng khách đương nhiên nhìn cô ta rồi.

Dư Kiến Kỳ chau mày giải thích: “Em gái con đến Dạ đại.”

Ninh Miễn gật đầu không hỏi gì nhiều.

Dư Tương vô cùng hứng thú nhìn theo bóng lưng đang đi xa của Dư Lộ, lúc thu ánh mắt về chạm phải ánh mắt tìm kiếm của Dư Kiến Kỳ, cô yên lặng nhìn qua đó, cho đến khi Dư Kiến Kỳ không tự nhiên cúi đầu nhìn ly trà.

Ninh Miễn thấy cảnh tượng này thì ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc, sau đó xem như không có chuyện gì tiếp tục uống trà.

Sau khi nói chuyện xong, Dư Tương và Ninh Miễn đến của hàng bách hóa mua quần áo, trước khi đi Lâm Bảo Chi đã dặn dò nên mua mấy bộ, chọn hai bộ đồ may sẵn, hai đôi giày, quần và len các thứ tất cả đều phải mua hai bộ.

DTV

Ninh Miễn không ý kiến trong chuyện này, chỉ thanh toán sau khi Dư Tương chọn xong, Dư Tương mua đến hết hứng thú, cuối cùng hai người ôm túi lớn túi nhỏ về nhà họ Dư, vừa về đến đúng lúc Dư Tương về trường, trước mặt người lớn, lần đầu tiên Ninh Miễn chủ động ân cần.

“Dì Lâm, đúng lúc cháu đưa Dư Tương về trường vậy.”

Lâm Bảo Chi vui sướng vô cùng: “Vậy được, hai đứa cũng đừng nán lại bên ngoài, ưm, bên ngoài không bằng nhà đâu.”

Ninh Miễn hơi kinh ngạc nhưng vẫn đồng ý, sau đó mới phản ứng lại với câu nói kia, dần dần không được tự nhiên.

Dư Tương nhìn lên trời, cưỡng hôn một lần, phong bình bị hại*, rốt cuộc người lớn sợ họ ở bên ngoài làm gì chứ? Sợ họ còn con nít không thích hợp rồi bị tố cáo giở trò lưu manh sao?

(*)风评被害: là thành ngữ mà giới ACGN hay dùng, chỉ thiệt hại (đặc biệt là tài chính) do tin đồn thất thiệt hoặc thông tin sai lệch, vô căn cứ gây ra

Trên đường về hai người im lặng, Dư Tương đã quen với loại tu hành này, ngoan ngoãn không làm loạn làm tăng áp lực của người lái xe.

Lúc đến trường bước xuống xe, Dư Tương không kiềm lòng được đã hỏi: “Ninh Miễn, anh…”

Ánh mắt Ninh Miễn lạnh lùng: “Cái gì?”

“Bỏ đi, em không hỏi anh nữa.”

Dù gì cũng không còn kịp nữa rồi.

Dư Tương cầm lấy quần áo mang về đi vào trường, Ninh Miễn nhìn theo bóng lưng cô rồi lái xe rời đi, dần dần biến mất giữa sắc trời chiều.

Từ cổng trường đến ký túc xá là một đoạn đường khá xa, Dư Tương đi được một lúc thì phía sau có người vỗ lên vai cô, quay đầu nhìn thì là Tần Mộc Lan.

“Dư Tương, lúc nãy là anh cô đưa cô về à?”

“…Đúng.”

Cô chưa từng nhắc đến chuyện cô sắp kết hôn trong ký túc xá.

Tần Mộc Lan không nhịn được tò mò: “Cô và anh cô không giống nhau gì cả, tôi thấy có lẽ cha mẹ cô rất đẹp, anh cô tên gì vậy? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Dư Tương nói ngắn gọn: “Anh ấy không phải là anh ruột tôi, lớn hơn tôi vài tuổi, mà cô hỏi cái này làm gì?”

Bỗng nhiên Tần Mộc Lan ngại ngùng: “Không có gì.”

“Không phải hôm nay các cô ra ngoài chơi sao, sao bây giờ vẫn còn tinh thần đi dạo bên ngoài vậy?”

Nhắc đến chuyện này là Tần Mộc Lan không vui: “Chúng tôi cãi nhau rồi, chơi không vui gì cả, Dư Tương, hay là sau này tôi đi chơi với cô nhé?”

Dư Tương cười: “Không hề gì.”

Sắc đẹp khiến người ta nhầm lẫn.

Bình Luận (0)
Comment