Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 126





Trước hôn lễ mấy tuần, Dư Tương rất ít khi dành thời gian nghỉ ngơi tại ký túc xá. Mặc dù người lớn hai nhà đã ôm hết phần lớn mọi chuyện nhưng có một số việc vẫn cần cô tự mình đi làm.

Bởi vậy nên ký túc xá trở thành một nơi chỉ để ngủ theo nghĩa đen. Mọi người ai cũng thấy nhưng không thể trách được. Tần Mộc Lan là bạn tốt của Dư Tương sau khi nghe nói Ninh Miễn là chồng chưa cưới của cô thì dời địa bàn ngay lập tức, tiếp tục hòa mình vào nhóm nhỏ ký túc xá.

Đêm trước hôn lễ, Chu Cầm Vận yêu cầu hai người đi đăng ký chụp ảnh, hẹn trước thời gian là vào ngày thứ hai may mắn. Vừa lúc chiều hôm đó Dư Tương không có lớp học nên sau khi học xong lớp buổi sáng, cô cầm sách về ký túc xá dọn dẹp một chút rồi về viện gặp Ninh Miễn.

Vương Thục Như thấy Dư Tương sắp xếp đồ đạc, chỉ biết cô lại không về ký túc xá nên lần đầu tiên mở miệng hỏi cô: "Dư Tương, có phải sau khi kết hôn cậu sẽ không về ký túc xá nữa không?"

"Không tiện về nhà thì tôi sẽ về ký túc xá, sao thế?"

Vương Thục Như cười cười rồi nói như đùa vui: "Quay về nhà mình thì có gì mà không tiện chứ? Mọi người trong ký túc xá chúng ta đều chưa kết hôn, hay là cậu để giường cậu cho chúng tôi để đồ nhé."

DTV

Khóe miệng Dư Tương run lên: "Dựa vào đâu?"

Tần Mộc Lan có ý đồ ba phải: "Vậy chẳng phải giường của cậu để không sẽ lãng phí sao?"

"Tôi bằng lòng lãng phí nó."

"Đúng rồi, lúc kết hôn cậu có mời bọn tôi không?"

Nếu đi tham gia hôn lễ thì chắc chắn không thể đi tay không được. Tiền mừng cũng là một khoản chi. Chờ đến khi mấy người các cô kết hôn có khi người ta về với ông bà rồi cũng nên. Khoản tiền đó làm sao lấy lại được nữa?

Dư Tương đếm đếm tính tính trên đầu ngón tay: "Một tuần nữa tôi kết hôn, phải xin nghỉ nên vẫn là đừng nên làm lỡ việc học của các cậu."

Tần Mộc Lan ngượng ngùng than thở: "Chúng tôi cũng không muốn đi đâu."

Vương Thục Như duỗi dài cổ ra nhìn chằm chằm Dư Tương rồi nói: "Vậy sau này cậu chính là phụ nữ đã kết hôn rồi."

Dư Tương ngẩng đầu cười khẩy hỏi: "Cậu kỳ thị người đã kết hôn à? Sao tôi nghe có vẻ không ổn lắm thì phải nhỉ?"

Vương Thục Như rụt đầu về, âm thầm hối hận.

Dư Tương dọn dẹp xong mọi thứ rồi chải tóc cẩn thận, trước khi ra khỏi phòng còn gõ gõ lên giường mình: "Đừng có suy nghĩ bậy bạ gì với cái giường của tôi. Tính tình của tôi khá là nóng nảy đấy. Nếu đến lúc đó mà làm ầm lên thì sẽ không tốt lắm đâu."

Mặt Tần Mộc Lan nhăn lại không đáp lời, trong khi những người còn lại liên tục phủ nhận bằng những lời như sao vậy được chứ.

Phương Ngọc Khiết bên cạnh nhịn cười. Nếu hai người này có chút đầu óc thì sẽ biết là không nên dây vào. Vương Thục Như là người không khôn khéo, Tần Mộc Lan lại là kẻ luôn xúi giục người khác đ.â.m đầu về phía trước. Thật thú vị. Cô ấy cầm bát cơm của mình lên nhân cơ hội đi căn tin lấy cơm chạy ra ngoài đuổi theo Dư Tương.

"Sáng thứ hai tuần sau vừa lúc tôi không có tiết học, cậu không chào đón tôi tham dự hôn lễ à?"

"Được chứ, mời cậu ăn kẹo cưới."

Dư Tương và Phương Ngọc Khiết rất hợp nhau. Hai người đều là nữ sinh khoa học tự nhiên nên chương trình học hằng ngày cũng có sự tương đồng. Bình thường không ai dính ai nhưng vẫn xem như là có hiểu biết về tính tình của nhau. Đương nhiên Dư Tương sẽ không ngăn cản bạn học như vậy đến tham gia hôn lễ của mình. Cô bèn nói ra địa chỉ nhà mình.

Phương Ngọc Khiết đồng ý ngay.

Hai người đến trước căn tin thì tách nhau ra. Lúc Dư Tương về đến đại viện thì vừa lúc qua giờ cơm trưa. Bà ngoại Lâm đã làm cơm nên cô ăn một bát. Dù sao thì cũng phải ăn no mới có sức lên chiến trường chứ.

Sau khi ăn xong được một lát, Ninh Miễn và Chu Cầm Vận tới nhà.

Chu Cầm Vận còn nghiêm túc cẩn thận kiểm tra giấy tờ chứng nhận và thư giới thiệu của hai người, xác nhận không có chút sai sót nào rồi mới cầm ra một túi kẹo, dặn dò: "Lúc đi đăng ký hai đứa chia cho nhân viên công tác ăn nhé, cả người chụp ảnh nữa."

"Vâng ạ."

Dư Tương không dám đối diện với đôi mắt vui vẻ của bà.

Hai người ra khỏi nhà. Chu Cầm Vận nhìn Ninh Miễn chở Dư Tương đi xa rồi mới về nhà.

Đi cả đường không ai nói gì. Đến trước cửa cục dân chính, Dư Tương nhảy xuống trước, Ninh Miễn dựng xe xong thấy cô im lặng đứng một chỗ chờ mình thì khó hiểu nhìn qua.

"Sao thế?"

Dư Tương thành thật nói: "Hơi căng thẳng. Ninh Miễn, anh thật sự bằng lòng kết hôn với em à?"

Ninh Miễn giật giật môi, nhìn chằm chằm vào mắt cô rồi thấp giọng nói: "Vậy em thật sự bằng lòng kết hôn với anh à?"

"Khụ, em hỏi trước mà."

Cô cụp mắt nhìn chằm chằm mặt đất nên không nhìn thấy vẻ đờ đẫn trong con ngươi của Ninh Miễn dù nó chỉ lướt qua trong chớp mắt. Trái cổ của anh hơi nhúc nhích: "Đi

Bình Luận (0)
Comment