Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 144



Hứa Chấn Uyên hơi ngạc nhiên, không biết nên khóc hay nên cười đáp: "Cô còn nhỏ hơn tôi mấy tuổi mà sao giọng điệu cứ như người lớn nhà tôi ấy nhỉ? Tạm thời tôi còn chưa có quyết định này. Nhưng cô nói cũng đúng. Tôi mà về là sẽ bị ép giới thiệu đối tượng cho mà xem. Thế nên không có chuyện gì thì tôi sẽ không sốt ruột quay về."

Hả? Chẳng lẽ Dư Lộ nói dối, muốn đánh tan nghi ngờ của Lâm Bảo Chi?

Dư Tương tỉnh bơ cười cười: "Vậy cha mẹ anh sẽ phải buồn phiền thật rồi."

Người này còn chưa định tìm đối tượng kết hôn cơ mà, thế đối tượng trong miệng Dư Lộ là ai? Chẳng lẽ là còn chưa chính thức ở bên nhau?

Hứa Chấn Uyên cười khổ: "Cô Dư à, cười trên nỗi đau của người khác hình như không phúc hậu lắm thì phải nhỉ?"

"Tôi có cảm thấy thế đâu."

Lúc bọn họ đang nói chuyện thì cửa phòng bệnh cách đó không xa mở ra. Ninh Miễn đi tới nhìn thấy Dư Tương đang trò chuyện vui vẻ với một người. Anh xách phích nước nóng trong tay, đứng tại chỗ do dự một lát.

Giác quan thứ sáu của Hứa Chấn Uyên rất nhạy cảm nên nhanh chóng để ý đến anh. Anh ta quay đầu nhìn về nơi đó.

Tất nhiên Dư Tương cũng nhìn theo qua. Lúc nhìn thấy Ninh Miễn, cô hơi nao nao.

Lúc này, Ninh Miễn không đứng ở chỗ cũ nữa.

Còn chưa đợi anh đi được tới trước mặt hai người, Dư Tương đã không chút do dự giới thiệu với cả hai: "Đây là Ninh Miễn, chồng tôi. Ninh Miễn, đây là huấn luyện viên lúc em huấn luyện quân sự, cũng là đồng hương lúc em xuống Côn Xuyên, Hứa Chấn Uyên.”

Hai người đàn ông mỉm cười bắt tay nhau. Dáng vẻ hai người đều cao lớn, cũng không nhìn ra là ai cao hơn ai. Bọn họ cũng điềm đạm lễ phép như nhau, không có gì không ổn.

Dư Tương lặng lẽ đứng quan sát, tiện thể để ý mối quan hệ hỗn loạn này một chút. Chỉ là trong nguyên văn, đến giữa và cuối truyện Ninh Miễn và Hứa Chấn Uyên mới gặp mặt nhau. Bây giờ tình huống này là thuộc về hiệu ứng bươm bướm đấy hả?

Sau khi chào hỏi, Hứa Chấn Uyên càng ngạc nhiên hơn: "Cô Dư, cô trở về là để kết hôn hả?"

Tính ra thì từ khi Dư Tương trở về đến giờ cũng chưa đến năm tháng, trông có vẻ giống như vì muốn kết hôn nên mới trở về thành phố.

Dư Tương liếc mắt nhìn biểu cảm của Ninh Miễn một cái rồi nghiêm túc phủ nhận: "Đương nhiên là không phải rồi. Sau khi tôi trở về chúng tôi mới quen biết, vừa lúc hợp nhau nên đã kết hôn."

Hứa Chấn Uyên nhướng mày: "Thảo nào vừa rồi cô nói với tôi những lời kia, hóa ra là người đã có kinh nghiệm."

"Cũng không khác lắm."

Dư Tương đáp qua loa với Hứa Chấn Uyên rồi lại nhân cơ hội nói: "Ninh Miễn, có phải bà nội tỉnh rồi không?"

Ninh Miễn gật đầu: "Anh ra ngoài lấy nước ấm cho bà."

Hứa Chấn Uyên biết điều nói: "Vậy cô trở về chăm sóc bà cụ đi. Ngày khác chúng ta lại gặp."

"Được, tạm biệt huấn luyện viên."

Ninh Miễn cũng khách khí nói lời tạm biệt với người ta. Hứa Chấn Uyên xoay người đi vào cửa cầu thang rồi nhanh chóng đi xuống. Vì là quân nhân nên dáng đi của anh ta luôn ngẩng đầu ưỡn ngực. Người đi ngang qua đều vô thức quay đầu nhìn anh ta. Thằng nhóc này tuổi còn trẻ mà trên vai đã có hai sao rồi, tương lai thật là rộng mở.

Dư Tương thu ánh mắt hơi đăm chiêu lại thì đối diện với ánh mắt đánh giá của Ninh Miễn. Tim cô thịch một tiếng gắng gượng giữ bình tĩnh: "Sao thế?"

Không nhìn ra chút cảm xúc gì trên mặt Ninh Miễn. Anh chỉ thản nhiên nói: "Không có gì, chỉ là chưa từng nghe em nhắc tới."

"Trước kia không quen lắm, em chỉ gặp anh ta lúc huấn luyện quân sự thôi. Em không muốn nghĩ lại khoảng thời gian gian khổ kia nữa. Đúng rồi, chẳng phải anh đi lấy nước ấm sao?"

"Ừ, anh đi ngay đây."

Dư Tương quay về phòng bệnh cùng bà cụ. Trên đường đi cô nghĩ nghĩ, vẻ mặt vừa rồi của Ninh Miễn không hề có gì khác thường, trông có vẻ như không nhớ rõ Hứa Chấn Uyên là ai... phải không? Đáng tiếc hệ thống không chịu nói với cô rốt cuộc kẻ xâm nhập được định nghĩa như thế nào, mà Hứa Chấn Uyên cũng không thể hiện ra chỗ nào đáng nghi. Hai người đàn ông này đều nhân vật cấp bậc trùm sò trong nguyên văn nên có lẽ sẽ không dễ gì để người ta nhìn ra suy nghĩ trong lòng chăng?

Bình Luận (0)
Comment