Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 145



Đẩy cửa phòng bệnh ra, Dư Tương dừng những suy tư trong lòng lại để nói chuyện với bà cụ. Cô cũng kể chuyện mình vừa tình cờ gặp được đồng hương.

Bà Ninh nghe xong thì bỗng nhiên lại hứng thú hỏi cô chuyện lúc cô xuống nông thôn. Dư Tương nhặt ra những chuyện thú vị kể cho bà nghe.

Ninh Miễn lấy nước ấm về, đầu tiên là rót cho hai người hai ly trà.

Dư Tương nhìn theo động tác của anh rồi chuyển đề tài: "Đúng rồi, bà nội, vì sao trong nhà không để Ninh Miễn đi tòng quân ạ? Cháu cảm thấy hẳn là anh ấy mặc quân trang rất đẹp!"

Bà Ninh cực kỳ vui vẻ: "Chẳng phải trước đây cơ thể nói không khỏe sao? Vả lại cha mẹ nó cũng chỉ có một mình nó là con. Bà không nỡ để nó đi tòng quân chịu khó chịu khổ. Mà chính nó cũng không có ý định tòng quân nên không nghĩ đến chuyện này. Nếu cháu muốn nhìn dáng vẻ mặc quân trang thì có thể mượn người ta một bộ rồi bảo nó mặc cho cháu xem. Cháu thấy sao?"

Bà rất vui khi được nhìn thấy tình yêu của đôi vợ chồng nhỏ này.

Dư Tương chống má nhìn về phía Ninh Miễn.

Ninh Miễn ho khan một tiếng: "Chẳng phải em nói không muốn nhớ lại khoảng thời gian huấn luyện quân sự kia sao? Đã không muốn nhớ thì cũng đừng nên gây áp lực cho anh mới đúng chứ?"

"Bà nội..."

Bà Ninh mỉm cười: "Nó chỉ mạnh miệng thôi chứ chắc đang ngại đấy. Sau khi về hai người các cháu tự bàn bạc với nhau đi."

Dư Tương không dám chơi với lửa, chạm được cái thang đi xuống nên cũng không hề keo kiệt mà chia cho Ninh Miễn một cái, thuận theo đồng ý với lời bà Ninh.

Hai người cùng ở lại với bà Ninh trong chốc lát thì có hai đứa con của nhà bác cả Ninh Miễn là Ninh Hi và Ninh Triệt tới thăm bà. Dư Tương đón tiếp bọn họ xong bèn định về nhà chuẩn bị cơm trưa.

Bà Ninh không muốn cô đi qua đi về nên nói: "Tương Tương, chiều nay cháu cứ để Tiểu Hạnh tới đây là được rồi. Cháu ở nhà nghỉ ngơi đi."

"Vâng, bà nội cũng chú ý nghỉ ngơi nhé."

Dư Tương vừa mới đi chưa bao lâu, bà Ninh đã thấy cô quên khăn quàng cổ trên ghế nên dặn dò: "Tiểu Miễn, cháu đi đưa khăn quàng cổ cho Tương Tương đi. Bên ngoài lạnh lắm, đừng để con bé bị ốm. Vừa lúc hai người về với nhau luôn, ở đây bà có anh họ con rồi."

Ninh Miễn vội đồng ý: "Đúng thế, em về đi, chiều nay có bọn anh chăm sóc bà nội rồi. Hai người các em đều về nhà nghỉ ngơi đi."

Ninh Miễn còn chưa đồng ý, Ninh Triệt đã cười gian đẩy người ra khỏi phòng bệnh rồi lại còn nháy mắt nói nhỏ: "Yên tâm, chắc chắn hai người bọn anh sẽ chăm sóc tốt cho bà nội. Hai người các em cứ vừa mới cưới, xa nhau lâu là không đúng."

"Anh đừng cười như vậy... Thật đáng khinh."

Mặt Ninh Triệt trở nên u ám. Anh ta đẩy luôn người ta ra khỏi phòng bệnh.

Cách một lớp cửa, Ninh Miễn vẫn có thể nghe thấy tiếng Ninh Triệt mách lẻo với bà cụ: "Bà nội, Ninh Miễn bảo con cười rất đáng khinh kìa. Bà nói xem có phải cháu vẫn rất đẹp trai không?"

"Đẹp trai, cháu luôn đẹp trai..."

DTV

Ninh Miễn nhịn cười, cầm khăn quàng cổ đi xuống tầng. Anh nhìn từ cầu thang xuống không thấy bóng dáng Dư Tương đâu nên bèn tăng tốc độ lên.

Dư Tương đi trước anh chưa tới ba phút, lẽ ra không nên đi nhanh như vậy. Nếu cô phát hiện mình quên không quàng khăn thì sẽ quay lại lấy ngay.

Từ tầng ba xuống tầng một, Ninh Miễn phải chạy nhanh tới cửa phòng khám mới nhìn thấy Dư Tương.

Dư Tương đang đứng ở chỗ cách phòng khám bệnh không xa nhìn về một phía. Người mà cô đang nhìn không phải ai khác mà chính là Hứa Chấn Uyên vừa rời khỏi bệnh viện và em gái cô Dư Lộ...

Trên tay Dư Lộ có vết thương đang băng bó. Khuôn mặt xưa nay nhu nhược lại hiện lên vẻ kiên cường mạnh mẽ, chính trực. Cô ta bị một đứa bé chơi đùa làm mu bàn tay bị thương. Cô ta lý sự với cha mẹ đứa nhỏ nhưng lại gặp phải người ngang ngược.

May mắn là cô ta đã chờ được người mình muốn chờ.

Lúc cha mẹ đứa nhỏ kia muốn đẩy ngã cô ta, Hứa Chấn Uyên đã đỡ cô ta lại.

"Anh Hứa, em không làm anh trễ giờ chứ? Nếu anh đang vội thì cứ đi trước đi. Tự em xử lý miệng vết thương cũng được."

Hứa Chấn Uyên dịu dàng từ chối: "Không đâu, để bác sĩ băng bó cho em trước đã."

Dư Lộ hơi cúi đầu xuống, hai má đỏ ửng, tim đập thình thịch.

Hứa Chấn Uyên nhìn thấy má cô ta đỏ bừng thì sửng sốt nhìn chằm chằm vào hàng lông mi đang run lên của cô ta. Cõi lòng lặng như nước của anh ta như có một chú bướm hạ xuống, gợi lên từng gợn sóng bé nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment