Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 146

Dư Tương biết một chút khẩu ngữ nên hiểu sơ sơ hai người đang nói cái gì.

Cô nhanh chóng nhớ tới đoạn nội dung này trong nguyên văn. Thật ra ngay vừa rồi lúc cô và Hứa Chấn Uyên tình cờ gặp nhau cũng là tình huống đã xảy ra trong nguyên văn. Bà Ninh nằm viện, nguyên thân tới thăm nhưng lại không khéo đụng phải Hứa Chấn Uyên. Nguyên thân muốn che giấu đoạn quá khứ này nên quả quyết không thể để người khác phát hiện ra mình và Hứa Chấn Uyên đã gặp mặt. Thế là nguyên thân làm bộ như không nhận ra anh ta. Mà trong mắt Hứa Chấn Uyên thì hai người đã anh đi đường anh tôi đi đường tôi rồi nên càng thêm chán ghét sự né tránh của nguyên thân.

Hứa Chấn Uyên tức giận rời đi lại gặp được Dư Lộ bị thương. bèn đưa cô ta tới bệnh viện băng bó miệng vết thương lại. Đây là lần thứ hai hai người gặp nhau.

Trong nguyên văn hình dung tình huống hai người gặp nhau lần nào cũng gà bay chó sủa. Cứ tỏ rõ như là hai người sẽ không có một cái kết đẹp vậy.

Dư Lộ là tình cảm chân thành cả đời Hứa Chấn Uyên. Từ khi quen biết đến khi yêu nhau cả hai đều rất tốt đẹp. Chỉ là sau khi yêu nhau, vì thân phận quân nhân của Hứa Chấn Uyên mà hai người chung đụng thì ít xa cách thì nhiều. Mỗi khi Dư Lộ cần người bảo vệ thì đều không có Hứa Chấn Uyên ở đó. Tình cảm dần dần rạn nứt. Sau này cô ta lại biết được quá khứ của Hứa Chấn Uyên và Dư Tương. Chuyện này đã đè sụp cọng rơm cuối cùng trong lòng cô ta.

Nhưng với tình hình bây giờ thì trong lòng cô gái Dư Lộ đang có con nai con nhảy loạn, còn rõ hơn cả trong nguyên văn.

Vốn dĩ Dư Tương còn tưởng rằng Dư Lộ đã thay đổi quỹ tích nguyên văn. Nhưng xem ra đúng là cô đã viện cớ cho cô ta rồi. Cô ta vẫn thích Hứa Chấn Uyên như quỹ đạo nguyên văn.

Hệ thống thề son sắt rằng Dư Lộ không bị đổi hồn. Dưới tình huống biết vận mệnh tương lai mà Dư Lộ vẫn muốn đến với Hứa Chấn Uyên như cũ chẳng lẽ là vì ở bên Ninh Miễn không hạnh phúc nên muốn thay đổi vận mệnh của Hứa Chấn Uyên, đầu bạc răng long ư?

Dư Tương chun chun cái mũi, sợ bị hai người kia phát hiện nên định về nhà theo kế hoạch. Lúc đi ra ngoài, cô còn chọc chọc sợi dây chuyền nhưng TP lạ không có phản ứng gì.

Chẳng lẽ đã tiến vào trạng thái ngủ động rồi?

DTV

Dư Tương cũng không sốt ruột. Cô đi ra ngoài phòng khám bệnh, chuẩn bị đi xuống bậc thềm, còn chưa đi được hai bước đã chọt nghe thấy tiếng bước chân tới càng ngày càng gần, sau đó có người vỗ vỗ lên vai cô.

Cô quay đầu thì thấy Ninh Miễn. Anh đang cầm một cái khăn quàng cổ trên tay.

Dư Tương sờ sờ cái cổ trống trơn. Lúc này cô mới nhớ ra mình quên đeo khăn quàng cổ: "Cảm ơn anh."

Vẻ mặt Ninh Miễn không đúng lắm: "Đừng khách khí."

"Anh muốn về nhà à?"

"Ừ."

"Anh xuống lúc nào vậy, đi nhanh thế?"

Ninh Miễn kéo căng khóe môi: "Cũng thường thôi, anh vừa xuống."

Dư Tương thầm thở phào nhẹ nhõm. Hẳn là vừa rồi anh không nhìn thấy đâu nhỉ?

Hai người không nói nhiều nữa mà một trước một sau lấy xe đạp đạp về nhà. Dư Tương đi phía trước, Ninh Miễn đi đằng sau, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn bóng dáng cô một cái, vẻ mặt u ám không rõ.

*

Trong phòng khám bệnh.

Y tá băng bó xong vết thương cho Dư Lộ. Hai người thanh toán một ít tiền thuốc men. Hứa Chấn Uyên không hề mất kiên nhẫn, sau khi xác định cô ta không bị vấn đề gì lớn thì im lặng mỉm cười, đáy lòng tràn ra cảm giác không nói rõ nên lời.

"Anh Hứa, em không sao, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh."

"Chỉ là tiện tay mà thôi. Lần trước em cũng giúp anh mà anh chưa cảm ơn em nữa. Đừng khách khí như vậy."

Vàng tai Dư Lộ càng đỏ. Cô ta liếc nhìn thời gian rồi hỏi thử: "Lần trước suýt nữa em đã mang thêm phiền phức đến cho anh Hứa rồi. Thật ra một mình anh cũng có thể bắt được tên cướp kia. Lần này cũng là anh giúp em, anh Hứa, vừa lúc là giữa trưa, em mời anh một bữa cơm nhé?"

Hứa Chấn Uyên ngẩn ra, không biết mình nên từ chối hay đồng ý.

"Anh Hứa có bận gì không?"

Vừa rồi anh ta đã nói mình không bận rồi.

Hứa Chấn Uyên cũng nhớ ra lời mình vừa nói nên suy nghĩ một lát rồi đáp: "Được, vẫn là để anh mời em đi."

Bình Luận (0)
Comment