Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 147

Dư Lộ hé miệng cười, cố gắng che giấu sự kích động mà bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều có thể nhìn thấy, nhẹ nhàng nói: "Cám ơn anh Hứa."

Khuôn mặt tươi cười xinh đẹp động lòng người của cô gái dịu dàng dưới ánh mặt trời khiến Hứa Chấn Uyên luôn bình tĩnh cảm thấy trái tim như bị cái gì đánh lên, tê dại khiến người ta cảm thấy rung động. Anh ta là người thông minh, không thể không nhìn ra cô gái này đang xấu hổ nhìn mình. Sự thương tiếc nhất thời nổi lên từ dưới đáy lòng anh ta.

Khác với cảm giác với Dư Tương, hai người chỉ gặp nhau trong lòng huấn luyện quân sự. Anh ta có thể sinh ra lòng tán thưởng với một Dư Tương biểu hiện sáng giá, có thể chịu khổ. Nhưng với Dư Lộ trước mặt, anh ta lại có xúc động muốn được che chở.

Gần bệnh viện có tiệm cơm Quốc Doanh. Hai người ngồi xuống, cô bé bán hàng xinh đẹp chào đón rồi chờ hai người gọi món.

Hứa Chấn Uyên đem thực đơn giản dị cho Dư Lộ.

"Em gọi đi."

Dư Lộ định trả thực đơn về thì thấy vẻ mặt chân thành đáng tin cậy của Hứa Chấn Uyên, cô ta đỏ mặt gọi hai món rồi mới trả lại cho anh ta.

Hứa Chấn Uyên lại gọi thêm hai món nữa rồi thanh toán bằng tem phiếu và tiền.

DTV

Cô bé bán hàng đánh giá hai người rồi cười tủm tỉm khen: "Anh trai đối xử với đối tượng của anh thật tốt."

Dư Lộ nghe xong mặt càng đỏ: "Không phải..."

Hứa Chấn Uyên nhìn thẳng về phía cô ta, trong con ngươi tối đen có ý cười nhẹ. Anh ta phất tay với người bán hàng để cô bé đi chuẩn bị đồ ăn.

"Anh Hứa, khụ, anh đừng để trong lòng, hẳn là vừa rồi em phải nói rõ ra với cô bé mới đúng."

Hứa Chấn Uyên ra vẻ không có việc gì nói: "Anh chỉ là một tên lưu manh, nếu ảnh hưởng đến đồng chí Dư thì sẽ không tốt lắm."

Dư Lộ nhẹ nhàng lắc đầu: "Em, em cũng không sao."

Mắt Hứa Chấn Uyên sáng lên, nụ cười dần trở nên rõ ràng.

Lúc này, Dư Lộ ngẩng đầu lên nhìn anh ta, đỏ ửng trên mặt chưa tản đi. Lúc hai người đối diện nhau, có từng chút tình ý nhè nhẹ chuyển động qua lại. Dư Lộ nhanh chóng tránh đi vẻ mặt lộ vẻ ngang ngược của anh ta, cúi đầu nhìn mặt bàn, đáy mắt tràn đầy ý chí nhất định phải có được người này.

Không bao lâu sau, người bán hàng bưng đồ ăn lên. Hai người cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng nói đôi ba câu. Người ngoài nhìn vào trông cứ như một đôi vợ chồng son vừa mới định ra ngày kết hôn vậy, không ngại nhìn nhau dưới ánh nhìn của công chúng.

Thời gian cơm trưa thoáng cái mà qua. Hứa Chấn Uyên đúng lúc quay về đơn vị trả phép.

Lúc gần đi, Dư Lộ nhẹ giọng hỏi: "Anh Hứa, có thể để lại cho em một địa chỉ của anh không? Em trai nhỏ trong nhà em đã muốn tòng quân từ lâu rồi. Có một số việc em muốn hỏi anh, được không ạ?"

Hứa Chấn Uyên nhìn chằm chằm vào cái đầu rũ xuống cùng lỗ tai đỏ bừng của cô ta, cúi đầu ừ một tiếng rồi nói thông tin địa chỉ.

"Em... lúc nào cũng có thể liên lạc với anh."

"Vâng."

Hai người nói lời tạm biệt, Hứa Chấn Uyên đi tìm xe của đơn vị, Dư Lộ thì đi về phía nhà ga công cộng. Cô ta lặng lẽ quay đầu lại liếc nhìn bóng dáng Hứa Chấn Uyên một cái, lại đúng lúc đối mặt với anh ta cũng quay đầu nhìn lại. Dư Lộ cuống quít thu tầm mắt về rồi bước nhanh rời đi.

Hứa Chấn Uyên nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô ta, cười rộ lên không tiếng động.

Mãi đến khi Dư Lộ ngồi lên xe công cộng, hai người đều không nhìn thấy bóng dáng đối phương nữa, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, tựa người vào cửa kính xe rồi vô thức mỉm cười.

Tiên quân là của cô ta. Mặc dù bây giờ vận mệnh của hai người hơi gian nan nhưng cô ta có thể thay đổi. Người ở bên cạnh tiên quân chỉ có thể là cô ta.

Sau này tiên quân trải qua kiếp nạn rồi trở về vị trí cũ, chắc chắn sẽ nhớ rõ mối tình lúc này của bọn họ. Còn nữa, tiên quân chưa cưới vợ, vậy nên có chọn cô ta cũng là điều đương nhiên không cần nói cũng biết.

Khi đó, cô ta sẽ khiến tất cả nữ tiên phải ngưỡng mộ sự tồn tại của mình. Những người đó đều phải quỳ xuống dưới chân cô ta.

Bình Luận (0)
Comment