Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 148

Về phần Dư Tương thì chẳng qua chỉ là một vai diễn nhỏ trong ba nghìn thế giới nhỏ mà thôi. Muốn chống đối cô ta ư, trứng chọi với đá mà thôi...

Xe công cộng đi tới gần khu đại viên, Dư Lộ lấy lại tinh thần rồi xuống khỏi xe với tâm trạng vô cùng tốt đẹp đi về phía nhà họ Bùi. Bây giờ ông cụ Bùi vẫn còn chưa ra mặt. Nếu ông bằng lòng giúp một tay thì có lẽ tương lai của cô ta và Hứa Chấn Uyên sẽ chưa chắc phải chịu cảnh chung đụng thì ít xa cách thì nhiều kia.

Khương Duệ Quân đi từ trong nhà ra vừa lúc đụng phải Dư Lộ. Hai người một người đã khai giảng một người đã đi làm nên đã một thời gian rồi không gặp nhau.

"Anh Duệ Quân?"

Dư Lộ thấy rõ sự trốn tránh trong mắt cậu ta.

Khương Duệ Quân giả vờ ho khan che giấu sự mất tự nhiên: "Lộ Lộ, em đến rồi à? Khụ, hôm nay được nghỉ sao?"

"Đúng vậy, anh Duệ Quân đến đây làm gì thế?"

Khương Duệ Quân là muốn đi chơi với bạn gái. Cuối tuần cậu ta về nhà nửa ngày mà bạn gái đã không vui rồi. Bây giờ cậu ta đang vội vàng quay về trường học.

"Anh, anh đi ra ngoài chơi với bạn. Lộ Lộ đến thăm bà Lâm phải không? Ha ha, mau vào đi thôi, bên ngoài lạnh lắm."

Dư Lộ nhẹ nhàng nhíu mày, vô thức cảm thấy Khương Duệ Quân không được bình thường lắm. Cô ta bèn giả vờ giận dỗi nói: "Anh Duệ Quân làm sao thế? Cứ như không muốn gặp em vậy."

Khương Duệ Quân cười ha ha giả ngu: "Sao có thể chứ. Anh đang sốt ruột ấy mà. Lộ Lộ, hẹn gặp lại!"

Cậu ta không đợi Dư Lộ trả lời đã đạp xe chạy đi, đi xa rồi mới nhớ vì sao cậu ta lại phải chột dạ chứ? Dư Lộ cũng có đồng ý ở bên cậu ta đâu? Nhưng sau khi lấy lại tinh thần cậu ta lại cảm thấy dáng vẻ như không có việc gì của Dư Lộ thật làm cho lòng người ta lo ngại. Còn cậu ta thì hình như không thể làm bạn với người mình thích.

Dư Lộ nhíu mày nhìn theo bóng dáng cậu ta, lúc vào nhà họ Bùi lại trở nên như thường.

Bà ngoại Lâm không ở nhà. Bùi Thừa Hãn đang chơi cờ cùng ông cụ Bùi, thấy cô ta đến đây, hai người dừng ván cờ lại. Sau đó ông cụ Bùi cũng có việc phải ra ngoài.

Dư Lộ hơi tiếc nuối, nhưng cũng không sốt ruột. Cô ta tám chuyện với Bùi Thừa Hãn về chỗ khác thường của Khương Duệ Quân.

"Anh cả, anh có biết anh Duệ Quân bị làm sao không?"

Bùi Thừa Hãn vuốt quân cờ đen trong lòng bàn tay, do dự một lát rồi nói ra tình hình thực tế: "Hẳn là Duệ Quân có bạn gái đấy. Mấy tuần nay cậu ta rất ít về nhà vào cuối tuần. Trước đó không lâu cậu ta còn nói mình có bạn gái rồi."

Dư Lộ sửng sốt, biểu cảm cũng không phải sung sướng gì.

Chẳng phải Khương Duệ Quân luôn mồm bảo thích cô ta nhất sao?

"Lộ Lộ, em làm sao thế?"

Vì sao cứ cầm một quân cờ mãi vậy?

Dư Lộ lấy lại tinh thần khôi phục dáng vẻ dịu dàng ngày xưa: "Không có việc gì ạ. Em chỉ hơi ngạc nhiên thôi, nhưng cũng vui cho anh Duệ Quân."

Đáy lòng Bùi Thừa Hãn thả lỏng, cười nói: "Thế chúng ta chơi cờ nhé?"

Cờ đen cờ trắng ở trên bàn nhưng Dư Lộ lại không yên lòng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó: "Mấy ngày nay chị gái em có tới đây không?"

Bùi Thừa Hãn thuận miệng trả lời: "Không tới. Cơ thể bà nội Ninh không thoải mái, hẳn là em ấy bạn ở đó chăm sóc bà ấy."

Dư Lộ vâng một tiếng, nụ cười khá khó hiểu.

...

Bà Ninh ở bệnh viện một tuần mới về nhà. Mỗi lần đến mùa đông bà luôn phải được chăm sóc cẩn thận. May mà lần này khôi phục khá tốt. Người trong nhà thở phào nhẹ nhõm, lại khôi phục nhịp sống trước kia.

Dư Tương tan học về nhà thỉnh thoảng mang về một ít đồ ăn vặt như khoai nướng hay bánh ngàn tầng linh tinh chia sẻ với bà.

Bà Ninh rất thích: "Hai ta cứ như mấy đứa con nít ấy nhỉ."

Dư Tương nói với vẻ chính đáng: "Bà nội, vốn dĩ bà cũng có già đâu, tâm trạng tốt thì trẻ tuổi thôi."

"Tương Tương nói đúng. Năm nay có con ở đây bà nội trẻ tuổi hơn rồi!"

DTV

Ông cụ Ninh cũng rất thích dáng vẻ hoạt bát của Dư Tương, chỉ là cách biểu đạt của ông nghiêm túc và ngọt ngào hơn - cho tiền tiêu vặt, làm cho Dư Tương không đến nỗi không có tiền mua đồ ăn vặt.

Bình Luận (0)
Comment