Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 166



Quả nhiên, Dư Tương hoảng sợ nói: “Ninh Miễn, anh đừng nghe cô ta nói bậy!”

Nói xong, cô ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, cau mày bỏ tay Dư Lộ ra, Dư Tĩnh cảm thấy mình nói đúng, Dư Tương sợ nhà chồng biết sự thật, người đàn ông đó trông có vẻ không vui vẻ gì, ha ha ai trên đời này mà muốn bị cắm sừng chứ?

“Tin hay không tùy mấy người, Dư Tương, cô không thể giấu mọi người đâu! Tôi nghĩ trường cô học cũng nên xét lại thành tích của cô xem có vấn đề gì hay không, cô chắc chắn là có gì đó không đúng!”

Lạc Hải Minh hoàn toàn hứng thú, lén lút liếc nhìn Ninh Miễn, ​​vội vàng cưới một cô con dâu như vậy, gia phong của Ninh gia đã bị hủy hại không ít nhỉ?

Dư Tương tức giận nói: "Từ Tinh, trước kia tôi không thèm tính toán với cô nên bây giờ cô hếch mặt lên trời rồi hả? Rõ ràng vấn đề đều là do cô bây giờ cô lại kéo tôi xuống làm cái gì? Tôi trộm đồ khi nào? Ngược lại cô, trộm dưa chuột của người cùng thôn bị tôi và mọi người đều nhìn thấy cả, nhưng người trong thôn không muốn tính toán với cô, bây giờ cô lại đi nói xấu tôi sao?”

Từ Tinh lập tức ngồi trên mặt đất nói: "Các người lấy nhiều ăn h.i.ế.p ít. Huống chi, tôi cũng chưa từng làm chuyện như vậy, giày da của tôi mất là do cô, cô còn gọi tôi là trộm, thật là vô lý!"

Nam nữ có mặt ở đây đều là kinh ngạc trước tình huống này, từ xưa đến nay bọn họ đều có luôn là thích mềm sợ cứng, gặp phải lưu manh thì nên né càng sớm càng tốt, con gái trẻ làm sao mà biết được mánh khóe này chứ, đàn ông khi nhìn thấy bộ dạng khóc lóc om sòm này cũng không biết làm cách nào, họ cũng không dám động vào vì sợ dính vào phiền phức.

“Các người bắt nạt tôi, nhà tôi trên có già dưới có trẻ, đã đánh mất giày da còn phải bồi thường tiền, cả nhà tôi phải làm sao bây giờ? Trưởng phòng Long, anh giúp tôi phân rõ đúng sai đi! Anh không thể chỉ trơ mắt nhìn những người này bắt nạt nhân viên của cửa hàng bách hóa chúng ta chứ?!"

DTV

Trưởng phòng Long không nói lời nào, nếu Từ Tinh có thể tự mình xử lý để những người này từ bỏ suy nghĩ, vậy thì dễ dàng hơn rồi.

Lạc Hải Đường cau mày, trầm giọng hỏi: "Anh, nếu cô ấy cứ làm lớn chuyện thì phải làm thế nào? Cô ấy thật đáng thương, hay đưa cô ấy ba mươi đồng, chúng ta nhanh chóng quay về đi?"

Lạc Hải Minh nhướng mày: "Yên tâm đi, chuyện này còn chưa kết thúc đâu.”

Anh ta rất muốn xem Ninh Miễn và Dư Tương rốt cuộc sẽ làm như thế nào, nhưng Dư Lộ có một người chị như vậy chắc chắn tháng ngày trôi qua không dễ dàng.

Dư Tương nghe Từ Tinh khóc lóc kể lể thì liên tiếp nhíu mày, thoạt nhìn vẻ vô cùng mất kiên nhẫn: "Đồng chí Công An, Từ Tinh đang cố tung tin đồn thất thiệt vu khống tôi, chuyện này anh phải quan tâm, chúng ta đến bách hóa để làm khách hàng chứ không phải bị khinh thường!”

Công an có chút không hiểu, chân tay luống cuống: “Mấy người cứ náo loạn cho to chuyện làm cái gì chứ?”

"Các người..."

Không có chứng cứ, cùng lắm là mâu thuẫn giữa hai người phụ nữ thôi, giờ bắt xử lý sao đây?

Thấy thái độ của bảo vệ, Từ Tinh càng cảm thấy đắc ý: "Tôi không có vu khống cô, Tôi nói toàn là sự thật!"

Dư Tương cười lạnh một tiếng: "Được, nếu cô nói là thật, tôi sẽ tìm người đối chất với cô, nếu như là nói dối, cô không chỉ phải xin lỗi tôi, tôi sẽ đi tìm chủ quản của cô nói cho ra nhẽ! Tôi bây giờ sẽ đi và gọi điện! Đồng chí công an, tôi muốn gọi công an, và tôi muốn kiện Từ Tinh vì đã tung tin đồn thất thiệt và bôi nhọ danh tiếng của tôi!"

Cô bước ra khỏi phòng tiếp tân và đi đến nơi vừa rồi cô dùng điện thoại để gọi, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

Điện thoại đã thông nhưng rất nhanh cúp máy, Dư Tương gọi một cuộc nữa, người trực điện thoại thấy cô hùng hổ không dám ngăn cô lại.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Dư Tương nhanh chóng quay lại, vẻ mặt của cô đã thay đổi với sự tự tràn đầy.

Từ Tinh thấy tình hình không ổn, bắt đầu cảm thấy hơi sợ hãi, Dư Tương có thể tìm ai chứ? Cô ta híp mắt, tiếp tục rước nhục vào người mà nói: "Người cô tìm nhất định là người đã thương lượng xong nói như thế nào rồi, cô muốn giấu mọi người ở đây chuyện ở quê như thế nào đúng chứ? Cô đúng chỉ biết ỷ đông h.i.ế.p yếu, thấy tôi là một nhân viên bán hàng yếu ớt nên mới ức h.i.ế.p tôi!”

Dư Tương nghe nói sốt ruột: “Từ Tinh, bớt ở đây la lối đi!”

Bình Luận (0)
Comment