Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 167

“Ai la lối thì người đó biết, Dư Tương cô đừng hòng bắt nạt được tôi nữa, nếu cô ép buộc tôi, tôi sẽ nói hết mọi chuyện về cô ra, ngay lập tức nói cho chồng cô biết người cô quen biết ở dưới quê là ai!”

Dư Tương nhắm mắt lại, đè nén cơn cáu kỉnh trong lòng: “Có gan thì cô nói đi!”

Ánh mắt Từ Tinh lăn sòng sọc: "Đó là Con trai bí thư thôn của chúng ta, nhà họ nói muốn cô làm dâu trưởng của họ, hai người sớm đã dính lấy nhau từ lâu rồi!”

Ôi chao —

Lúc này ngay cả ánh mắt hai bảo vệ đều biến sắc, sắc mặt Ninh Miễn cuối cùng cũng thay đổi, anh nhìn vào đôi mắt đen láy không phân biệt được vui mừng hay tức giận của Dư Tương.

Dư tương thấp tiếng rống giận: "Từ Tinh, cô im miệng cho tôi!"

Dư Lộ che đi sự ghen tị và hả hê trong mắt mình, và bước tới ngăn cô lại: "Chị, bình tĩnh lại! Một chút—"

Dư Tương hất Dư Lộ ra đồng thời hất tay ra sau tát một cái: "Bốp——" Cái tát rõ ràng và lớn, nhưng người bị ăn tát lại bất ngờ không giống như dự đoán của mọi người là Từ Tinh mà lại không ngờ lại hằn trên mặt Dư Lộ.

Dư Tương đã dùng rất nhiều sức, lúc này lòng bàn tay của cô đã tê liệt.

Dư Lộ, người bị đánh không hề phản ứng lại kịp, trên mặt đau đớn nóng phừng phực, cô ta theo bản năng che mặt lại, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, không thể tin hỏi: “Chị, sao chị lại đánh em?”

Dư Tương gằn từng chữ: “Nếu không phải là do mày thì sao có thể gây ra bao nhiêu phiền toái như vậy được, chính mày là người đề nghị mua giày da, mày không phải đã tính kế trước với Từ Tinh này để vu khống tao đó chứ!?”

Dư Lộ che mặt lắc đầu, khóc nói: "Không phải vậy đâu, chị à, em căn bản không biết cô ta, nếu chị không tin thì hỏi Từ Tinh đi, em làm sao biết được lúc ở trường trung cấp chuyên nghiệp chị đã quen những ai chứ!”

DTV

Dư Tương lắc lắc lòng bàn tay tê dại, cơn cáu kỉnh rốt cuộc cũng dần dần lắng xuống.

Không nghĩ tới thủ đoạn cô dùng lên người Lâm Táp lại bị Dư Lộ trả lại tương tự.

Tuy nhiên, việc tát Dư Lộ vốn đã được lên kế hoạch, nếu đã bị trúng kế rồi thì phải tát mạnh hơn chút, có điều hơi đau tay một chút.

“Hừ, nếu không do mày thì sao lại có nhiều chuyện trùng hợp xảy ra như vậy, lại bị con thần kinh này cuốn lấy người, mày có phải cảm thấy tao sống quá thoải mái rồi nên muốn tìm chuyện cho tao làm không? Sao mày cứ phải so đo với tao thế nhỉ?”

Dư Tương giơ tay muốn tát thêm một cái.

Nhưng Ninh Miễn lúc này đã nhíu mày, anh phản ứng kịp, bước lên trước ngăn cô lại: "Dư Tương, đợi một chút—"

Chu Tư Vi và Lạc Hải Đường cũng bị giật mình vì sự việc lần này, hai người muốn đi đến an ủi Dư Lộ, nhưng có một người so với bọn họ còn nhanh hơn.

Lạc Hải Minh chạy tới, ôm lấy Dư Lộ, khi Dư Tương định tới tát thì anh ta đã ôm Dư Lộ lùi ra sau hai bước rồi nhìn lên Dư Tương, anh ta nhìn thấy trong mắt cô toàn thù hận,

"Dư Tương tôn trọng tôi chút đi!”

Dư Tương nghiêng đầu khinh thường hỏi: "Đây là việc của gia đình chúng tôi, anh là thá gì? Tại sao anh lại quan tâm đến chuyện này?"

Lạc Hải Minh bị lời này của cô kích thích, hung hăng nói: "Có tôi ở đây hôm nay, đừng nghĩ đến việc đánh người nữa, Ninh Miễn, ​​đây là cách anh dạy vợ mình sao? Đây là gia giáo của nhà họ Ninh sao?"

Ninh miễn cười nhạt một tiếng nói: "Anh đang nói cái gì vậy? Vợ tôi là người độc lập, muốn làm gì thì làm, hơn nữa chuyện này vẫn chưa được làm sáng tỏ, không phải sao?"

Ánh mắt anh lúc này liếc nhìn hành động bảo vệ Dư Lộ của Lạc Hải Minh, và vẻ mặt bị tổn thương của chị họ Chu Tư Vi, mày hơi cau lại.

Dư Tương quay sang nhìn Ninh Miễn, anh cười nhẹ với cô, như để cổ vũ cô em làm tốt lắm, sau đó cô quay đầu lại, bắt đầu có khí thế hơn, lộ ra vẻ đắc ý thấy rõ.

Lạc Hải Minh tức giận: "Mấy người —— Dư Tương, nếu cô giỏi thì đi đối chất với người ngoài ấy, đừng có nhằm vào gà nhà, đừng có bắt nạt người không nên bắt nạt!"

Dư Lộ lau nước mắt, muốn để thoát khỏi vòng tay của Lạc Hải Minh, cô ta nghiêng đầu nhìn thấy Chu Tư Vi đang ngạc nhiên và bất an, còn Lạc Hải Đường cau mày, trái tim cô ta bỗng run lên: "Anh Hải Minh, đừng lo lắng về điều đó, chị thích đánh cứ đánh đi, em không sao!”

Lạc Hải Minh nhíu mày thật chặt: "Lộ Lộ!"

Sao có thể bị bắt nạt như vậy, chẳng lẽ Dư Tương được gả vào gia đình tốt sao?

Dư Tương hừ một tiếng: “Anh mau buôn Dư Lộ ra nhanh đi, con gái người ta trong sáng thuần khiết, đến bạn trai cũng không có, bây giờ bị anh ôm vậy thì ra thể thống gì chứ?”

Lạc Hải Minh sửng sốt, nhưng sau đó vui mừng khôn xiết.

Bình Luận (0)
Comment