Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 219

Trương Phi khác cô, trời sinh đầu óc linh hoạt, yêu thích kinh doanh, cực kỳ hứng thú với việc nghiên cứu xem làm thế nào để xuất hàng kiếm tiền, đối với chuyện này ông ấy ước gì có thể chuyển mấy suy nghĩ kỳ diệu trong đầu cô vào đầu mình, nghĩ được cách hay không dùng uổng biết nhường nào!

Dư Tương mặc kệ, cô chỉ chờ để nhận hoa hồng.

Bận việc trong nhà máy xong, Dư Tương cầm kem dưỡng trắng da ngọc trai bao bì mới về nhà, trên đường về mua thêm chút đồ ăn đến nhà họ Ninh tặng cho lão thái thái, dường như bà Ninh và dì Hạnh biết cô sắp đến, đã làm rất nhiều món để cô mang về.

Thịt heo chiên giòn, bánh bao, còn có bánh chẻo đông lạnh, Dư Tương cảm thấy mình để mấy món ăn vặt xuống cũng thật không đủ nhìn, cô xách đồ đạc lỉnh kỉnh về, đi lên lầu thì gặp bà Trình dắt theo đứa cháu trai đi xuống.

“Tiểu Dư về rồi đấy à?”

“Dì Trình ra ngoài đi dạo ạ?”

Bà Trình gật đầu: “Này là đi mua đồ về à con?”

Dư Tương tùy miệng nói: “Không phải, trong nhà làm ít bánh bao bảo con mang về chút, con vẫn chưa biết làm bánh bao ngon.”

DTV

Bà Trình nhẹ cười, mang theo rất nhiều giọng điệu người lớn chỉ dạy nói: “Làm thêm vài lần thì biết thôi, nếu rảnh thì đến tìm dì và Tú Tư chơi, dì dạy cho con, Tú Tư nhà dì hồi nhỏ thích học hấp bánh bao, chúng ta giao lưu nhiều hơn.”

“Vâng ạ, vậy con cảm ơn dì trước nhé.”

Dư Tương đi lên lầu, bà Trình dẫn cháu trai xuống lầu tán gẫu với mọi người, người nói chuyện với bà ta là bà Lý sống ở đơn vị cách vách, con trai bà ấy làm việc ở viện Thiết Kế hơn bốn năm rồi, nhưng sau khi Ninh Miễn vào viện Thiết Kế thì dẫn đầu không ai sánh bằng, bà ấy nghe con trai nói thì thường xuyên quan sát cuộc sống của hai người.

“Ban nãy bà nói chuyện với người thương của Tiểu Ninh à, tôi không hay gặp con bé, tính tình người này thế nào?”

Bà Trình sẽ không dễ dàng để người khác nắm thóp, cười cười: “Tốt lắm, gặp ai cũng cười tươi rói.”

Bà Lý bĩu môi: “Tôi thấy cô vợ này rất lười, cũng chưa từng thấy con bé dậy sớm, lần trước tôi còn thấy Tiểu Ninh sáng sớm đi mua thức ăn nữa kìa.”

“Vậy hả? Lúc trước tôi cũng có thấy, Tiểu Ninh chăm chỉ.”

“Nghe nói vẫn còn là một sinh viên đại học nhỉ? Vậy mà kết hôn rồi, còn không biết để người ta nuôi bao nhiêu năm mới có thể đi làm kiếm tiền nữa…”

Hai người đang nói, Trình Tú Tư tan làm về đến dưới lầu rồi.

Bà Lý thấy vậy hỏi ngay: “Đúng rồi, Tú Tư nhà bà vẫn chưa tìm được đối tượng nhỉ?”

Bà Trình hơi đen mặt, ừm một tiếng.

Bà Lý chậc chậc thành tiếng: “Cũng sắp hai mươi lăm rồi, còn chưa kết hôn có thể không kịp nữa đó.”

“Năm nay con bé mới hai mươi ba.”

“Tuổi mụ không phải là hai mươi lăm rồi sao?”

Sắc mặt của Trình Tú Tư cũng không dễ coi, chào một tiếng thím, dắt tay cháu trai nhỏ cùng đi chơi, bà Trình cũng không muốn nói nhiều với bà Lý, đang chuẩn bị về nhà thì nhìn thấy Ninh Miễn trở về, lập tức nở nụ cười.

“Tiểu Ninh, về rồi à? Ui cha, treo gì trên xe đấy?”

“Mấy quả táo ạ.”

Bà Lý nhìn túi vải lộ ra một nhánh rau cần tây, chọc ghẹo nói: “Tiểu Ninh thật biết chăm sóc nhà cửa, còn biết mua thức ăn nữa, con trai dì tan làm về chẳng biết phụ giúp gì cả, may mà đứa con dâu của dì vẫn coi như hiền lành đức hạnh, gì cũng làm.”

Ninh Miễn không đổi sắc, đỗ·xe đạp xong, gật đầu chào hỏi với mấy người dưới lầu rồi đi lên nhà, xách túi vải thức ăn mới mua trong tay, bóng hình cao ráo của anh ôn hòa đến lạ.

Trình Tú Tư khó chịu trong lòng, nhỏ giọng nói: “Mẹ, chúng ta cũng về nhà đi thôi.”

Bà Trình lơ đãng ừm một tiếng, đi vào bên trong, trong đầu toàn là cảnh tượng con gái và Ninh Miễn đứng cùng nhau, sớm biết Ninh Miễn là chàng trai tốt như vậy, bà ta nên thúc giục ông chồng tác hợp hai đứa từ lâu, cũng không cần chờ đến giờ lòng sinh cảm giác bỏ lỡ.

Trên lầu, Dư Tương thay quần áo ở nhà xong thì hắt xì một cái, còn tưởng mình bị cảm sờ trán trước, tất cả bình thường.

Cộc cộc—

Là Ninh Miễn đang gõ cửa, Dư Tương đi qua mở cửa cho anh, sau đó mũi ngửi được mùi thơm thanh mát của rau cần tây.

“Anh về sớm vậy? Mua gì đấy?”

“Hôm nay đi họp, tan họp xong thì trực tiếp cho tan làm.”

Dư Tương tò mò nhận lấy túi vải, lấy cần tây ra, rửa sạch hai quả táo tiện tay đưa cho Ninh Miễn một quả, bàn chuyện cơm tối ăn gì, cũng khai báo rằng đã đi qua thăm nhà bà nội rồi.

“Quyển Quyển cũng khỏe lắm, dạo này ông nội không có chuyện gì, thường dắt nó đi dạo, nuôi cũng tốt lắm, cả người con ch.ó sáng bóng mịn trơn béo lên một vòng.”

Ninh Miễn im lặng nghe cô nói, nâng mắt lên là có thể thấy được sườn mặt trắng nõn của cô cùng với ánh mắt dịu dàng lúc nhắc về ông bà nội và chú chó, trái tim đập loạn xạ kỳ quái.

“Muốn đón Quyển Quyển qua đây nuôi không khoảng thời gian không?”

Dư Tương nghĩ ngợi: “Tùy anh, gần đây thời gian ở nhà của em nhiều chút, có thể trông nó, chỉ có điều sợ Quyển Quyển không quen.”

Bình Luận (0)
Comment