Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 220

Ninh Miễn tạm thời ra quyết định: “Vậy thì đón qua đây, qua khoảng thời gian này rồi ông nội sẽ bận.”

“Vâng.”

Trời trở lạnh, Dư Tương làm ổ trong nhà lười chảy thây, còn khá thích việc có thêm một chú chó chơi cùng cô.

Thương lượng thỏa đáng xong thì đến lúc chuẩn bị bữa cơm tối, Ninh Miễn lặt rau cắt rau, từ ban đầu không canh được độ dài ngắn chính xác của rau xanh, đến hiện tại xử lý rau cần tây đã biết chẻ rau ra trước, rồi cắt ngắn, mỗi đường d.a.o đều có độ dài tương đương nhau.

Bốn năm chục cái bánh bao lớn Dư Tương làm ra, trừ đem tặng cho người lớn hai bên hơn một nửa, số còn lại vẫn còn đủ để họ ăn hơn một tuần, có điều thỉnh thoảng cải thiện khẩu vị ăn bánh chẻo hoặc là bánh trứng, tối nay thì chiên bánh trứng, đáng tiếc tay nghề thường thường, cái đầu tiên còn bị nhão dính dưới đáy nồi.

“Anh nói xem có phải nhão là do em cho bột vào mỏng quá không?”

Đuôi lông mày Ninh Miễn chứa ý cười: “Chắc vậy, có lẽ là do nồi không xịn nhỉ?”

Dư Tương phút chốc bừng sáng: “Đúng ấy, chính là nồi không xịn!”

Nồi thiết làm cô hạn chế chỗ phát huy được, cũng may, cái bánh trứng thứ hai nắm vững độ lửa thì suôn sẻ nhiều, trong nhà bếp nhỏ đều là hương thơm của bánh trứng.

Dư Tương bắt đầu chảy nước miếng, bóc một chiếc bánh trứng vừa ra lò, bị cháy phần rìa bánh, hơi dai, vô cùng ngon.

“Ngon! Anh thử độ mặn nhạt!”

Ninh Miễn cũng bóc một cái, lúc trước anh rất ít vào nhà bếp, cơm nước vừa ra lò chưa lên bàn thì lén ăn một miếng đã là ký ức tuổi thơ rất lâu về trước rồi.

“Ngon.”

Anh rất hài lòng.

Dư Tương tiếp tục trở bề bánh trứng, trong nhà bếp toàn là âm thanh lách tách của mặt bánh tiếp xúc với dầu nóng, hương vị theo đó lan tỏa ra.

“Tiểu Ninh—”

Ngoài cửa vang lên một tiếng gọi, đánh tan sự ấm áp yên tĩnh trong nhà bếp.

Ninh Miễn đi mở cửa, là chủ nhiệm Trình xuống gọi anh lên ăn cơm, sinh nhật ông ta, mời mọi người đến uống hai ly.

“Còn có hai người cũng là đơn vị chúng ta, đi nhé? Tiểu Dư cũng đi chung luôn?”

Ninh Miễn từ chối không được.

Dĩ nhiên Dư Tương không chịu: “Chú Trình mọi người đi đi, chỗ này của con xong ngay.”

Chủ nhiệm Trình không mời thêm nữa, đi lên lầu trước, gần như không nhìn thẳng mặt Dư Tương.

Ninh Miễn cầm áo khoác, trong phòng khách có hương vị thức ăn nhẹ nhàng phảng phất, anh đi lại hỏi: “Mấy giờ em ngủ?”

Tình huống trong nhà có người sẽ khóa cửa từ bên trong, anh về trễ chút, phải tìm Dư Tương mở cửa cho anh.

Dư Tương cảnh giác, cười nói: “Chỉ là ăn bữa cơm thôi, chắc em sẽ không ngủ sớm quá đâu, đọc sách chờ anh, sẽ không không mở cửa cho anh ngủ ở ngoài đâu mà.”

Ninh Miễn vội lấy quần áo treo lên khuỷu tay, gục gặt nói được.

Tiếc là, cơm tối họ hai người đã bàn, có cần tây xào Ninh Miễn thích ăn, đậu hũ trộn hành Dư Tương muốn ăn, cả bánh trứng cũng là phần ăn hai người, Dư Tương nghĩ tới nghĩ lui vẫn là cho hết bột vào làm thành bánh trứng, tối không ăn hết sáng mai vẫn có thể hâm nóng lại ăn.

Mặt dây chuyền nóng lên.

DTV

“Trường Phong, cậu lo cho Ninh Miễn?”

Hệ thống Trường Phong: “… Dạo này nhiệm vụ quá nhiều, tôi muốn nhắc cô đừng quên.”

“Biết rồi.”

Dư Tương chú ý đến nhiệm vụ, đã nhắc qua Ninh Miễn, dù hai người họ không phải vợ chồng thật, nhưng lợi ích như nhau, Ninh Miễn không đến nỗi không tin cô mà lại cảm thấy một lão già xấu xa nói đúng, vả lại, nói không chừng Ninh Miễn biết chủ nhiệm Trình là người thế nào, chỉ là đang từng bước chờ người ta lộ đuôi cáo.

À, cảm thấy như đang nói mình…

Dư Tương thu lại suy nghĩ bưng thức ăn lên bàn, hai món mặn một món canh, thêm bánh trứng, dù thế nào cô cũng không thể ăn hết được, ăn theo lượng ăn bình thường, thức ăn còn lại để vào tủ bếp.

Trên lầu, đang làm gì vậy?

Chủ nhiệm Trình giới thiệu một bàn thức ăn đều do một tay con gái mình nấu, hai vị nhân viên khác được mời cũng đã kết hôn rồi, vô cùng khen ngợi con gái cưng của cấp trên, Ninh Miễn sao cũng không động đũa, chỉ uống rượu, người trong bàn đa số đều đang đánh giá thái độ của anh…

Trình Tú Tư ngồi đối diện Ninh Miễn, tiếc là anh cũng không nhìn cô ta.

Bữa cơm ăn đến 8 giờ, hai vị kia nhìn thời gian cũng hơi đứng ngồi không yên, chủ nhiệm Trình chủ động tìm một lý do bảo họ về, chỉ giữ một người ngoài là Ninh Miễn ở lại, với ba người nhà họ Trình, cả đứa cháu trai cũng đã đi ngủ rồi.

“Chú Trình, thời gian không còn sớm nữa, hay là gia đình chú nghỉ trước?”

Chủ nhiệm Trình ấn anh lại: “Còn sớm, đến đây, chúng ta đánh một bàn cờ tướng.”



Ninh Miễn hơi nhíu mày, cuối cùng không phản bác.
Bình Luận (0)
Comment