Dư Tương có hơi mệt, từ sáng sớm đã đóng giả vợ chồng ân ái, đầu tiên không được lười biếng phải dậy sớm, cô rời giường đi dắt chó, Ninh Miễn đi mua đồ ăn, chờ anh mua đồ ăn về, hai người tụ lại, sóng vai về nhà đúng lúc gặp phải hàng xóm, nghe vài lời trêu ghẹo vợ chồng trẻ.
Về nhà ăn sáng, cửa không đóng kín, vì không biết khi nào xuất hiện người xem, cho nên bọn họ phải liên tục diễn xuất miễn phí.
“Có thể dừng một lát không?”
Ninh Miễn do dự hỏi: “Cũng có thể, nhưng dựa vào tính cách của nhà họ Trình, bây giờ bọn họ sẽ đi xuống lầu, không tiếp tục sẽ thất bại trong gang tấc, em… được không?”
Cô gái cũng không thể nói không được, Dư Tương đương nhiên không thể bị người ta hoài nghi kỹ thuật diễn xuất.
“Em có thể!”
Cho nên phải tìm chủ đề để nói.
Dư Tương cùng Ninh Miễn chưa từng nói nhiều khi ở bên nhau như vậy, nói xong thơ từ ca phú lại đến lý tưởng nhân sinh, chỉ nói mấy cái nhạt toẹt.
Ninh Miễn hiển nhiên không quen lắm, vắt hết óc nói một số chuyện thú vị ở chỗ làm, cùng với chuyện lạ ly kỳ ở trên công trường, giữa chừng còn xưng hô thân mật buồn nôn.
“Anh nói câu chắc chắn đi, khi nào bọn họ xuống lầu? Chúng ta diễn tới khi nào?”
“Chủ nhật bọn họ sẽ dẫn cháu trai ra ngoài chơi, hôm nay chắc chắn sẽ ra ngoài, tạm thời đừng tức giận.”
Dư Tương bắt đầu hối hận không mua phù khuếch đại âm thanh của hệ thống để nghe lén đối thoại lầu trên, nếu không cũng không đến mức bị động như thế.
Ninh Miễn nhìn cô không có động lực, liền tiêm cho cô một mũi: “Anh cảm thấy có lẽ em cầu được ước thấy nhỉ?”
Những lời này là đang nhắc nhở.
Dư Tương suýt chút nữa quên dáng vẻ si tình trong thiết lập của mình, lập tức hóa thân thành một cô bé dễ thương hiểu chuyện, chớp mắt nhỏ giọng nói: “Nhưng em đi xa quá, anh Ninh Miễn sẽ chán ghét em.”
Đã lâu rồi không được nghe cô gọi như vậy, lỗ tai Ninh Miễn có chút ngứa.
“Không đâu, em cứ tùy ý phát huy.”
DTV
“Được rồi.”
Dư Tương vén tay áo lên —— đi gọt táo.
Sau khi lấy táo, cả hai chơi với con chó, Dư Tương ném một miếng táo cho Quyển Quyển, nó há mồm tiếp được ăn luôn.
Quyển Quyển biếng nhác ứng phó, hình như đang dỗ ngược bọn họ, ánh mắt bất đắc dĩ.
Không gian trong nhà có hạn, không có chỗ rộng hơn cho chó chơi đùa, trêu ghẹo trong chốc lát, con ch.ó đứng dậy đến ban công, hai chân trước đạp lên nửa bức tường trên ban công nhìn xuống.
“Có phải nó cảm thấy IQ của nó bị đánh giá thấp không?”
“Có lẽ.”
Kịch bản một nhà ba người vui vẻ hạnh phúc đóng máy, sửa thành thương lượng những sắp xếp ngày hôm nay, mãi đến khi nghe thấy âm thanh đóng cửa trên lầu, Dư Tương chạy chậm đến đẩy cửa nhà ra một chút, sau đó nhanh chóng chạy về ngồi trên tay vịn của sô pha, hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, khom lưng ôm Ninh Miễn, đôi tay buông thõng trước n.g.ự.c anh.
Cô gái ngồi trên tay vịn sô pha bên cạnh chàng trai, tùy ý thân mật, lúc đến gần sát, tư thế hai người vô cùng ái muội, Dư Tương chạy qua chạy lại gần mười mét, bởi vì khẩn trương, hô hấp có hơi không ổn, đúng lúc phun vào tai Ninh Miễn.
Ninh Miễn lấy lại tinh thần, cảm nhận luồng khí ấm áp từ làn hơi phun ra, vừa nhẹ nhàng, lại hấp dẫn.
Sau khi cửa lầu trên đóng lại, cũng không có tiếng bước chân lên cầu thang, nhưng Dư Tương chắc chắn, dựa vào mức độ tò mò của người nhà họ Trình, nhìn thấy cửa nhà bọn họ mở ra trên tầng 3, khẳng định sẽ nghe lén.
Cô đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên bị Ninh Miễn nắm tay, mu bàn tay dán vào lòng bàn tay khô ráo ấm áp của anh.
Dư Tương sửng sốt, Ninh Miễn dùng sức nắm, hơi quay đầu nhìn cô.
Thoại sân khấu!
Dư Tương buột miệng thốt ra: “Anh Ninh Miễn, buổi chiều chúng ta đến công viên chơi được không?”
Trong ánh mắt Ninh Miễn hiện lên ý cười nồng đậm, vô thức vuốt ve mu bàn tay của cô, cố tình ôn nhu trả lời: “Đều được, tùy ý em.”
Giống như người chồng tốt chiều chuộng cô vợ nhỏ của mình.
“Vậy dắt Quyển Quyển theo, một nhà ba người chúng ta đi chơi, à, tốt nhất là mượn một cái camera, em và Quyển Quyển chỉ mới chụp chung được một tấm, em muốn chụp thêm mấy tấm nữa.”
Hầu kết Ninh Miễn khẽ nhúc nhích, nhếch khóe môi: “Được, anh chụp cho hai người.”
Dư Tương cầu gì có đó, ngọt ngào trả lời: “Em biết anh Ninh Miễn tốt nhất.”
Cô cúi người nói, khoảng cách càng gần, dán vào gương mặt anh.
Ninh Miễn giơ tay vỗ vỗ khuỷu tay của cô: “Ngoan chút, em muốn cái gì thì có cái đó…”
Cô ghen tị chậm rãi mở miệng: “Vậy anh không được nhìn con nhỏ nhà họ Trình đó, cô ta không đẹp, anh chỉ có thể nhìn em thôi!”