Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 227

Anh có chút bất ngờ, không tự chủ thuận theo lời nũng nịu của cô nói: “Được, anh đồng ý ——”

“Gâu gâu gâu!”

Quyển Quyển bỗng nhiên sủa inh ỏi ở ban công, nó đứng trong cửa rất thô lỗ với người lén lút nhìn nó, Trình Tú Tư không ngờ phía sau cửa lại giấu một thứ hung thần ác sát, bị dọa lui về phía sau, hoảng hốt đi xuống lầu, bước hẫng nhịp suýt chút nữa ngã xuống.

May mà có một vị hàng xóm đối diện đang đi lên giữ cô ta lại.

“Tú Tư, cô vội đi đâu vậy?”

Trình Tú Tư không đáp lời nào, vội vàng chạy xuống lầu, sợ Ninh Miễn và Dư Tương đuổi theo.

Trên thực tế, Dư Tương muốn đuổi theo xem tình huống, nhưng con ch.ó đột nhiên sủa, cô theo bản năng buông tay ngẩng đầu xem vị trí cạnh cửa, song cô ngồi không cẩn thận, thân thể suýt chút nữa ngã xuống, Ninh Miễn đứng dậy kéo cô, kết quả tư thế ngồi ở trên sô pha không thoải mái, hai chân tê rần, vừa giữ được Dư Tương thì hai người đồng thời cùng ngã xuống đất.

Trong nháy mắt, Ninh Miễn kéo Dư Tương ngã vào người mình trên sàn nhà, Dư Tương không phản ứng kịp, trực tiếp dựa vào nửa thân trên của anh, mặt dựa vào một bên cổ, vững vàng cắn một cái.

Ninh Miễn kêu lên.

Dư Tương có chút hoảng hốt: “Không sao chứ?”

“Không sao, chân anh đang tê, em đứng lên trước đi.”

Dư Tương chống tay định đứng lên, một bàn tay đè lên mặt đất, bàn tay khác thì đè vào chỗ nào đó trên người anh, ngay sau đó Ninh Miễn nhanh chóng nắm tay cô, Dư Tương suýt chút nữa ngã lại trên người anh lần nữa.

“Sao vậy?”

Dư Tương cúi đầu nhìn vị trí tay mình đặt vừa rồi, trầm mặc đổi vị trí chống tay đứng lên.

Khụ, cấu hình… quả thật khá tốt… ừm.

Ninh Miễn chống tay định đứng dậy, không được tự nhiên cụp mắt, lại nhìn thấy một bàn tay xuất hiện trước mắt, trắng nõn mềm mại, anh vươn tay nắm lấy, hai tay dùng sức trực tiếp đứng lên, khi chân chạm đất, bởi vì tê rần nên cứng đờ, cúi người về phía trước, Dư Tương kịp thời đỡ lấy anh.

“Anh không sao chứ?”

Ngày thường cũng không cảm thấy yếu ớt như vậy.

DTV

Ninh Miễn thấp giọng giải thích: “Có lẽ sô pha trong nhà không quá thoải mái, chân anh bị tê.”

Lý do rất quen thuộc…

Dư Tương nhớ tới cô đã từng dùng lý do này, quyết định không nhắc đến chuyện này nữa, miễn cho càng nói càng xấu hổ.

Con chó vẫn còn vẫy đuôi trong phòng khách, canh giữ ở cửa như một vệ sĩ trung thành, Dư Tương đi qua khen ngợi sờ đầu nó: “Quyển Quyển, làm tốt lắm!”

“Gâu gâu!”

Ninh Miễn khôi phục như thường, ho nhẹ một tiếng: “Bây giờ có thể xác định, chúng ta tiếp tục đi.”

Dư Tương hiểu rõ, lúc này đây, người nhà họ Trình một là sẽ cẩn thận quan sát sau đó quyết định từ bỏ, hai là thay đổi phương án, tùy theo bọn họ muốn đạt được mục đích gì từ trong đó.

Lúc chủ nhiệm Trình cùng bà Trình bế cháu trai xuống lầu, nhà họ Ninh đã bình tĩnh trở lại, đang thảo luận nên nấu món gì.

Giữa trưa hai vợ chồng son định cùng nhau nấu cơm, bởi vì Dư Tương muốn ăn bánh nhân thịt, buổi sáng Ninh Miễn đã xếp hàng mua thịt heo ở cửa hàng nhu yếu phẩm, Ninh Miễn băm nhân bánh lành cành nửa ngày, lúc làm xong bánh nhân thịt mùi thơm quả thật bay mười dặm.

Lúc hàng xóm đối diện ra vào, ngửi thấy mùi hương không nhịn được trêu chọc: “Cuộc sống của vợ chồng son các cậu hạnh phúc quá, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó!”

“Chị, chị nếm thử bánh nhà em nha? Ninh Miễn băm nhân ngon lắm.”

“Được, giữa trưa chị làm sủi cảo, chờ lát nữa đưa cho hai đứa một phần.”

“Tốt quá.”

Bánh nhân thịt đổi sủi cảo, chị hàng xóm phúc hậu hào phóng, không thích lợi dụng người khác, một chén sủi cảo gần hai mươi cái, bọn họ lượt bớt món chính, ăn cơm xong, hai người dắt chó định đi bộ gần đây.

Lúc xuống lầu đúng lúc gặp hai vợ chồng nhà họ Trình dẫn cháu trai trở về, Băng Băng ốm yếu dựa vào vai bà Trình, thấy Quyển Quyển xinh đẹp ánh mắt cũng sáng lên.

“Bà nội, con muốn chó!”

Bà Trình ngượng ngùng nhìn về phía hai người, cũng không khéo léo hỏi: “Các con muốn đi đâu vậy? Nếu không để chó ở nhà dì, dì trông giùm các con?”

Dư Tương túm dây dắt chó không buông: “Không được ạ, chó nhà chúng cháu chỉ nghe lời cháu nói, giao cho các người cháu sợ nó không vui sẽ cắn người.”

Từ khi phát hiện bà Trình nhìn lén bố cục phòng ngủ của bọn họ, Dư Tương chưa từng khách khí, một tiếng dì cũng lười kêu.

Ninh Miễn liên tục ho khan, cười nói: “Băng Băng quá nhỏ, tính tình con ch.ó này thật sự không tốt, chủ nhiệm Trình, con nghe nói nhà họ Lâm ở phía đông có chó sinh con, nếu không bế về cho Băng Băng một con, chó thì phải nuôi từ nhỏ mới thân.”

Chủ nhiệm Trình nhàn nhạt gật đầu, xem như đồng ý cách nói này.

Bình Luận (0)
Comment