Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 261

Hai người thu dọn tàn cuộc rồi quay về phòng ngủ, Ninh Miễn ngồi trên giường, im lặng nhìn vào bánh xà phòng kia, nhớ lại dáng vẻ lúc nãy của cô rồi nhíu chặt mày.

Không thích anh, từ chối ý tốt của anh, nhưng lại cười rạng rỡ như vậy với anh.

Ninh Miễn tức giận nằm xuống, quanh quẩn trong giấc mơ đều là hương thơm nhạt nhạt, không rõ là hương thơm của xà phòng hay là mùi hương trên người cô nữa.



Số xà phòng được tặng đi nhận lại được rất nhiều phản ứng tốt, Lâm Bảo Chi nhớ ra mình đã bỏ lỡ ngày sinh nhật của con gái, nghĩ tới nghĩ lui đã nhét vào tay cô hai mươi đồng bảo cô mua thứ mình thích đi, đây là điều cần làm mà.

Dư Tương lại tặng cho bà khúc vải mình đã mua từ trước, con cái ra đời là ngày mẹ khổ cực nhất, cô chưa từng để ý việc Lâm Bảo chi quên ngày sinh nhật của mình.

Trừ Lâm Bảo Chi ra thì Chu Cầm Vận thích xà phòng này nhất.

DTV

“Bình thường mẹ hay sử dụng xà phòng thơm để rửa mặt, rửa xong thì phải thoa kem bảo vệ da ngay, trước đấy có kem dưỡng trắng da của con, thêm xà phòng rửa mặt này nữa thì đã đủ rồi, sau này không còn gì đáng buồn nữa!”

Dư Tương nhịn cười: “Mẹ, đừng nói sớm vậy, nói không chừng sau này sẽ có nhiều loại đồ dưỡng da hơn nữa kìa.”

Chu Cầm Vận nói thẳng: “Cái đó mẹ không quan tâm, bây giờ dùng thì bây giờ đẹp.”

“Mẹ nói đúng lắm!”

Ai cũng có quyền theo đuổi cái đẹp cả.

Dư Tương cầm phương pháp điều chế liên lạc với tổ trường Trương Phi của nhà máy Tân Hoa, vốn dĩ họ là nhà máy sản xuất mỹ phẩm làm đẹp, sớm đã có dây chuyền sản xuất của xà phòng và xà phòng thơm, huống hồ lần trở về này, ngay cả bao bì Dư Tương cũng đã thiết kế xong, đã xua đi sự lo lắng số lượng tiêu thụ kem dưỡng trắng da vào mùa hè sẽ không được tốt của ông ấy.

Trên cơ bản công dụng của các loại xà phòng và xà phòng thơm trên thị trường đều giống nhau, họ có thể lách ích hề kính* làm ra xà phòng dưỡng da chắc chắn sẽ có thị trường không nhỏ, huống hồ ông ấy đã có được lợi ích từ kem dưỡng trắng da rồi.

(*)Nguyên văn 另辟蹊径 (Lách ích hề kính) Thành ngữ chỉ những phương pháp mới thoát ra hẳn những lề thói, quan niệm cố hữu.

“Tổ trưởng Trương, phương pháp điều chế của tôi không thể cho không được.”

Đương nhiên phải có cổ phần lớn để đổi, thứ nhà máy Tân Hoa bỏ ra chắc chắn có giá trị, ký lại một hợp đồng phân chia cổ phần, đồng thời Dư Tương được mời đến nhà máy Tân Hoa làm biên chế cố vấn, trong vòng một năm những vấn đề liên quan đến kem dưỡng trắng và xà phòng rửa mặt đều có thể hỏi ý kiến của cô, nhưng cô không cần đến nhà máy điểm danh, có ý chỉ lấy một phần tiền lương thấp nhất.

Tháng giêng vừa qua, xà phòng rửa mặt của nhà máy Tân Hoa gặt hái nhiều thành công, theo như tuyên bố thương mại trên thị trường của kem dưỡng trắng da, xà phòng rửa mặt đã được nằm trên quầy kệ đồ trang điểm, không ít người thích cách sử dụng của hai thứ này, khách hàng mục tiêu tiếp nhận rất tốt, cũng chưa từng xuất hiện dấu hiệu dị ứng, phản hồi không tệ.

Chủ nhật, Dư Tương sẽ đúng giờ đi một vòng quầy trang điểm của cửa hàng Bách Hóa, giúp đỡ nhân viên bán hàng, sẵn tiện nói với khách hàng một số thủ thật dưỡng da và nội dung chủ yếu của việc làm sạch da mặt, đương nhiên, mục tiêu cuối cùng là để bán hàng.

Từ nhà đến của hàng Bách Hóa cũng khá xa, Dư Tương phải lái xe qua đó, nhưng hai ngày này xe đạp của Ninh Miễn cán phải thủy tinh nên nổ lốp, bãi công lần nữa, cứ mãi xì lốp như vậy, phải thay lốp xe mới thôi, trong nhà chỉ còn chiếc xe đạp của Dư Tương là chạy được, hôm qua Ninh Miễn đưa Dư Tương đến trường, hôm nay ------

“Ninh Miễn, không phải anh phải tăng ca sao?”

“Đúng vậy, anh phải đi một chuyến đến công trường.

Đã qua những ngày trời đông giá rét, công trường cũng có thể chuẩn bị khởi công, cũng đồng nghĩa với việc những ngày tháng rảnh rỗi của Ninh Miễn một đi không trở lại.

“Vậy anh chạy xe đạp đi đi, em phải đến cửa hàng Bách Hóa, em đi trước đây.”

Ninh Miễn lau mặt: “Được, tối nay về anh tìm bác Lý để sửa xe.”

Hôm qua anh tăng ca mới thức dậy, không kịp nói gì nhiều đã thấy Dư Tương đẩy cửa ra ngoài rồi.

Trước khi đi cô nói: “Bữa sáng ở trong nồi, anh ăn đi nhé.”

“Được.”

Gần đây hai người họ sống chung với nhau rất hòa bình, không tranh giành không cãi nhau, không chút tiến triển nào.

Bình Luận (0)
Comment