Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 262

Ninh Miễn ăn sáng xong thì xuống lầu đi làm trễ hơn thường ngày, anh đẩy xe đạp ra ngoài, còn chưa kịp leo lên xe thì đã gặp phải bà Lý lắm lời bên cạnh đơn vị.

“Ây dô, Tiểu Ninh, đi làm à?”

“Hôm nay tăng ca.”

Bà Lý rất vui mừng: “Hôm nay Quốc Cường nhà bác không đi làm, chậc, đúng rồi, lúc nãy bác thấy vợ cháu ngồi phía sau xe của Tiểu Kỳ đi mất, có chuyện gì vậy? Không phải hôm nay cháu đưa Tiểu Dư đến trường sao?”

Kỳ Thao làm chủ nhiệm trong cửa hàng Bách Hóa, bình thường luôn khiến người khác hâm mộ.

Trái tim Ninh Miễn lỡ một nhịp nhưng không thể hiện ra mặt: “Hôm nay không thuận đường, cô ấy phải đến cửa hàng Bách Hóa, hơi gấp gáp.”

Bà Lý quan sát anh với ánh nhìn sâu xa, cười: “Ây da, bác nói này Tiểu Ninh, sau này có bận đến đâu đi chăng nữa cũng phải chăm sóc vợ mình, không phải lúc nào cũng để người khác chăm sóc được.”

Ninh Miễn nhếch khóe môi lên lạnh lùng cười: “Bác Lý đúng là thích lo lắng, cháu thấy bác nên đốc thúc Lý Quốc Cường đọc thêm vài quyển sách, bác nói với cậu ta nhớ là phải đặt báo cáo cháu cần lên bàn làm việc của cháu vào sáng thứ hai, không được chậm trễ.”

“Cái này…”

Bà Lý còn chưa nói xong thì Ninh Miễn đã leo lên xe chạy đi, bà ấy lầm bầm trong lòng, không phải chỉ đùa thôi sao, Quốc Cường nhà bà ấy còn làm việc dưới trướng Ninh Miễn, nếu như làm khó dễ con trai bà ấy thì, ây da!

Về đến nhà Lý Quốc Cường lại trách bà lão gây thêm phiền phúc cho mình, rõ ràng Ninh Miễn không quy định cậu ta lúc nào nộp, vốn dĩ cậu ra còn muốn kéo đến thứ bảy tuần sau thì sẽ chơi được vào ngày, lần này…

“Mẹ, mẹ có thể quản lý cái miệng của mẹ được không!”

Bà Lý biết như vậy thì cũng chẳng làm, nhưng cái miệng của bà ấy lại nổi tiếng cả khu chung cư.

Dư Tương không hề biết những gì xảy ra trong khu chung cư, cô ra khỏi chung cư đợi xe công cộng, nhưng hai mươi phút trôi qua xe công cộng vẫn chưa đến, lúc ấy gặp được Kỳ Thao đi ngang qua trạm xe.

Kỳ Thao vừa nhìn đã thấy cô, lúc đi ngang qua thì cười hỏi: “Có phải muốn đến cửa hàng Bách Hóa không?”

“Sao anh biết?”

“Nhờ em ban cho nên các cô gái trong phòng làm việc cả ngày đều nói về thủ thuật dưỡng da, hôm qua các cô gái đó còn nói hôm nay em sẽ qua đó, ai nấy đều đang đợi đấy!”

Dư Tương rất có cảm giác thành tựu: “Xem ra hiệu quả không tệ, vậy chủ nhiệm Kỳ Thao có thể suy nghĩ thử việc gia tăng quầy kệ cho sản phẩm của bọn em, bày lên nhiều một chút?”

Kỳ Thao chau mày: “Đây không phải là chuyện một mình anh nói là được, nhưng hàng của nhà máy Tân Hoa của các em trước giờ đều bán rất nhanh, cũng không phải không thể, có đi không? Anh đưa em đến đó?”

Dư Tương nhìn trước nhìn sau: “Không tốt lắm đâu. Em vẫn nên đợi xe công cộng.”

Trong đôi mắt to của Kỳ Thao chất chứa sự phản đối: “Có gì không được chứ? Sợ anh không chở nổi em sao? Ngồi vững đi, ai đến cửa hàng Bách Hóa thì mau lên xe, trễ nữa là không kịp đấy.”

Dư Tương xác nhận lại một lần nữa rằng không có bóng dáng xe bus, trên đường số xe taxi ít ỏi đến đáng thương càng không thấy tung tích, sau khi cân nhắc thì cô ngồi lên yên sau xe Kỳ Thao, nắm chặt lấy giá xe phía sau.

“Ngồi vững chưa?”

DTV

“Vững rồi.”

Chân Kỳ Thao đạp xuống, chiếc xe nhanh chóng lao về phía trước hòa vào dòng xe chạy, xung quanh đều là hàng người đang đạp xe đạp, mọi người ăn ý tách xa nhau ra, người đi ngược chiều hiếm hoi lắm mới thấy được.

Sau khi Dư Tương quan sát mọi người xong thì bắt tính toán xem còn mất bao lâu nữa mới đến cửa hàng Bách Hóa, không phải cô chột dạ mà là do đặc thù của thời đại, nam nữ ở gần nhau sẽ khiến người ta nhìn chằm chằm, lái xe trên đường càng có không ít các ánh mắt đánh giá khác nhau, mà ngồi xe của Ninh Miễn thì không cần suy nghĩ những thứ này, cứ yên tâm ngồi ngắm nhìn phong cảnh nhân tình, cũng không cân lo lắng sẽ rơi ra khỏi xe.

May là Kỳ Thao không nói gì, trên đường đi chỉ chạy thẳng đến cửa hàng Bách Hoa.

“Đến rồi!”

Kỳ Thao dừng xe lại, Dư Tương nhanh chóng nhảy xuống.

“Cảm ơn đàn anh Kỳ Thao.”

“Đừng khách sáo, em vào trước đi.”

Dư Tương tạm biệt với anh ta xong thì chạy ngay vào trong cửa hàng Bách Hóa.

Kỳ Thao đẩy xe chuẩn bị đỗ xe trong nhà xe, không xa có người bước đến, anh ấy thấy cảnh tượng Kỳ Thao đèo Dư Tương nên xuống xe trêu ghẹo: “Anh Kỳ, người lúc nãy là người yêu của anh à?”

“Cái gì mà người yêu? Đừng nói linh tinh, đó là hàng xóm của tôi, đang gấp rút đến đây thôi.”

“A, thật sao?”

Kỳ Thao vỗ mạnh lên vai của anh ấy: “Đương nhiên là thật, có khi nào tôi nói dối anh đâu?”

Hai người cười nói đi vào, đến phòng làm việc lại có người hỏi cô gái ngồi phía sau xe của Kỳ Thao là ai.

Bình Luận (0)
Comment